Nam Kinh Luân nghe vậy, lập tức rũ bỏ toàn bộ vẻ lạnh lùng, quay người mỉm cười với cô: “Em thấy thế nào?”
Cô nương theo cánh tay hắn, chống giường ngồi dậy: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Hắn vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng nói: “Em ở lại đây một lát, anh đi theo bác sĩ lấy thuốc cho em.”
“Vâng.”
Hai người đàn ông nối gót nhau rời đi, để lại cô trong phòng cùng với một y tá trông coi.
-------------------------------
Viện trưởng Trịnh và hắn ngồi đối diện nhau, ông nhìn thẳng chàng trai trước mắt, hai tay đan lại để dưới cằm: “Cậu có lời gì muốn nói riêng với tôi?”
Không thể không nói, ở một khía cạnh nào đó, viện trưởng Trịnh cực kì nhạy bén.
Nam Kinh Luân nheo nhẹ chân mày, hơi khom người, hay khuỷu tay chống lên đầu gối: “Trí nhớ của cô ấy khi nào sẽ phục hồi?”
Ông nhìn dáng vẻ cực kì thận trọng của hắn, cân nhắc từ ngữ rồi mở miệng: “Thật ra bản chất của việc mất trí nhớ tạm thời này là do trong não cô ấy có cục máu đông chặn đường lưu thông của mạch máu. Đợi đến khi máu đông tan hết rồi, trí nhớ tự nhiên sẽ khôi phục.”
“Cậu đừng nóng vội, đó chỉ là chuyện nay mai thôi, nếu…”
Lời của ông còn chưa nói hết, thì chất giọng trầm lạnh của hắn đã vang lên: “Có cách nào khiến cô ấy mãi mãi không nhớ ra không?”
Viện trưởng Trịnh tưởng mình đã nghe nhầm, bàng hoàng hỏi lại: “Sao cơ?!”
Hắn ngước đôi mắt u tối của mình lên, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918510/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.