An Nhiên hơi hé miệng, im lặng mất một lúc, còn hắn thì nín thở chờ câu trả lời của cô.
Phải tới vài phút sau, không khí im lặng mới bị phá vỡ. Cô ngửng đầu lên, hai tay ôm hai bên mặt hắn, đôi mắt xanh ngọc bích chứa đầy khó hiểu cùng đau lòng: “Tại sao anh lại luôn bất an như vậy?”
Không biết đây đã là lần thứ mấy hắn có biểu cảm này, ngữ khí này. Nào là ‘có thể mãi cảm thấy anh tốt không’, ‘em sẽ mãi ở bên anh chứ’, nào là ‘đừng bỏ rơi anh có được không’. Rốt cuộc vì cái gì mà hắn lại không có cảm giác an toàn như thế?
Nam Kinh Luân đặt hai bàn tay mình bao bọc lên tay cô, ủy khuất nhìn cô, sau đó lại tiến tới, nằm sấp xuống, dụi đầu vào bụng cô.
Cô không hề khó chịu vì không nhận được câu trả lời, chỉ vỗ lưng hắn, xoa xoa mái tóc của hắn đến rối bù: “Anh không muốn nói cho em à?”
Đôi cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua ôm lấy eo cô: “Không phải vậy.”
“… Bảo bối…”
“Em đây.”
“Anh rất sợ. Cảnh tượng ngày hôm đó cho đến chết anh cũng không dám quên đi. Nhìn em hấp hối trước mặt mà lại không thể làm gì, anh thật sự… thật sự…”
Càng nói, cô càng nhận thấy hắn đang dần mất kiểm soát, đến sức lực cánh tay cũng siết bụng cô đến đau, bả vai rộng của hắn thậm chí còn đang run rẩy.
Cô biết, hắn có lẽ đang nói về cái ngày cô gặp tai nạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918473/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.