Nửa đêm, căn phòng tối đen như mực, trên chiếc giường lớn, có hai người đang ôm nhau ngủ say.
Đầu lông mày của thiếu nữ đột nhiên cau lại, mồ hôi lạnh rịn ra từng đợt, cả người cựa quậy không yên, cổ họng phát ra âm thanh đứt quãng.
Cô mở mắt ra, xung quanh là một khoảng không gian rộng lớn. Khắp nơi đều là màu trắng, trắng đến lóa mặt, trắng đến ghê rợn. Không có bất kì thứ gì ở đây cả. Chỉ có cô, và màu trắng.
An Nhiên đứng dậy, bước đi như một bản năng. Nhưng khi cô vừa đứng dậy, ở phía xa xa kia, mặt đất mà cô đứng bắt đầu nứt vỡ, để lộ ra khoảng đen tối vô tận.
Cô sợ hãi, bước chân dần dần nhanh hơn, cho đến khi trở thành chạy. Tốc độ nứt vỡ của mặt đấy cũng nhanh hơn, dường như vực thẳm kia phát giác được con mồi của nó đang muốn bỏ chạy.
Bóng tối lao tới đằng sau lưng khiến cô cảm nhận được luồng khí lạnh xông thẳng vào linh hồn. Sự sợ hãi khiến cô không dám ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng cô biết bây giờ cô chỉ cần chậm lại một chút thì tất cả sẽ kết thúc.
Cô cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi thế nhưngnơi này dường như không có điểm cuối. Đến khi cô đã mỏi mệt thì đột nhiên vấp ngã. Trước mặt là khoảng không trắng toát vô tận, vốn không có bất kì thức gì cả, làm sao cô có thể vấp ngã. Có lẽ số phận đã an bài, bắt cô phải rơi vào tuyệt vọng cùng bóng tối, hòa vào đầm lầy dơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914535/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.