Dù sao lí do không có gì khó nói, cô cũng muốn kết thêm vài bạn bè, không thể cứ ru rú một mình suốt ngày được: “Tôi mất trí nhớ.”
“What?!”
“Gì, mất trí nhớ? Ôi Nhiên bảo của tôi thật đáng thương.”
Trong khi ba người còn đang nói chuyện với nhau, thì xung quanh đã đông sinh viên hơn, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm.
“Là cô ấy kìa, An Nhiên đó.”
"Lần trước còn tưởng là nhìn nhầm cơ, đúng là cô ấy sao?"
"Cũng đã nghỉ học gần một năm rồi, vậy mà lại không cần học lại, con cưng của thầy cô đúng là khác biệt mà."
"Cô ấy đi học lại rồi thì chắc sẽ có người buồn lắm, hoa khôi bình bông của khoa chúng ta chắc sẽ kiếm chuyện sớm thôi."
"Ài, nói xem đàn anh Qúy có tìm đến không?"
Bách Hòa cũng được tính là một nhân vật có máu mặt trong trường, cộng thêm cái bộ dạng trang điểm không ra hình người đó, quay ra đằng sau lườm nguýt một cái, tiếng nghị luận đã giảm đi hẳn.
"Mấy người này thật là, ăn no rửng mỡ, Nhiên Nhiên, cậu đừng để ý họ."
"Ừ."
------ Canteen trường ------
"Ê, nhìn kìa, là An Nhiên đó."
"An Nhiên? Là thiên tài khoa công nghệ thông tin đột ngột nghỉ học đó sao?"
"Haha, bên kia là Chung mỹ nhân, kì này có dưa để ăn rồi."
Cô bỏ ngoài tai những lời xung quanh, cần làm cái gì đều làm, xếp hàng lấy cơm, sau đó tìm bàn.
Lúc đang bê khay cơm, cô đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914527/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.