Nam Kinh Luân mở cửa xe để cô bước vào trong, cài chắc dây an toàn rồi mới trở về ghế lái: “Chúng ta tới bệnh viện một chút đã nhé.”
Cô nghe tới hai chữ bệnh viện, nhớ tới màu trắng xóa và mùi thuốc sát trùng bao trùm không gian kia là gai lông trên người đều dựng đứng cả lên: “Tại sao, em không muốn đi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn sang ghế phụ có cô gái đang ôm chặt dây an toàn: “Em cần phải đi, nếu không làm sao mà hết đau đầu?”
An Nhiên nhất quyết không muốn đi bệnh viện, ngoan cố giơ hai tay lên bịt tai lại, tỏ vẻ không quan tâm.
Hắn bất lực thở dài, mặc kệ cô, cứ lái xe tới bệnh viện.
“Xuống xe đi.”
Cô quay người bám chặt lấy ghế: “Em nói là em không đi mà!”
Nam Kinh Luân không chừa cho cô đường lui: “Một là em tự xuống, hai là anh ôm em xuống, chọn đi.”
Nói xong, hắn còn làm dáng cúi xuống như thật sự định ôm cô ra.
“Xuống, em xuống là được chứ gì!”
Cô phụng phịu tháo dây an toàn, hậm hực đi xuống, dậm chân dậm tay thể hiện thái độ.
Hắn nhìn thấy cô như vậy cũng không có biểu tình gì, vẫn cưng chiều đi theo đằng sau cô vào trong.
Viện trưởng Trịnh kiểm tra tình trạng của cô, xem xét tròng mắt, lại hỏi thêm mấy câu hỏi, rồi gọi hắn tới phòng làm việc riêng để trao đổi.
“Tình trạng của vợ cậu có chút đặc biệt.”
Hắn căng thẳng nuốt nước bọt chờ đợi câu tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914494/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.