Chương 3 \( p2 \)
" Thiên Phong cậu nhìn gì vậy ? Lên máy bay thôi sắp không kịp rồi " Thiên Phong nghe vậy có chút hoàn hồn gật đầu , lúc nãy anh thấy bóng dáng một người phụ nữ lướt qua rất giống Mỹ Linh .. nhưng chắc có lẽ là ảo giác cô biến mất 5 năm không có tin tức , nhiều lần anh đến hỏi nhưng ba mẹ cô nhất quyết không nói dù chỉ là một chữ
Xuất khoảng thời gian qua anh luôn chờ nhưng nó là vô vọng , anh muốn gửi đến cô câu xin lỗi muộn màng nhưng nó lại rất khó .. nghĩ đến đây Thiên Phong thở dài đi lên máy bay , có lẽ anh nhớ cô lên suy ra ảo giác với lại người giống người là bình thường thôi
~~
Mỹ Linh vừa xuống máy bay đã liền bắt xe đi thẳng hướng nhà mình , 5 năm qua thật sự thay đổi quá nhiều cô sắp không nhận ra nơi này rồi .. hôm nay cô phải cho ba mẹ mình một bất ngờ thật lớn
Đến nơi cô bấm mật khẩu quen thuộc quả nhiên cánh cửa mở ra , bao nhiêu năm qua ba mẹ cô vẫn không thay đổi mật khẩu .. chắc sợ cô trở về mà không vào nhà được quá
" Mỹ,.. Mỹ Linh là con thật sao ? " Mẹ cô vừa đi ngoài vườn nhìn thấy con gái liền không tin vào mắt mình , rổ rau đang cầm trên tay cũng rơi xuống thật sự là con gái bà sao ? Hay bao nhiêu năm qua không gặp nhớ con lên bà sinh ra ảo giác ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-thanh-xuan/3268440/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.