^^^Từ lúc xuất viện tới nay cũng được hơn tuần nhưng tâm trạng của An Nhiên rất thất thường. Đôi lúc anh thấy cô ngồi thẫn thờ rồi khóc , lại có những lúc sợ hãi đến không ngủ được. Còn nhớ cô nói với anh một câu làm anh phải suy nghĩ rất nhiều.^^^
" Thần , nếu sau này tôi có mệnh hệ gì anh nhất định phải cứu con trước. Hứa với tôi có được không?"
Ánh mắt cô nhìn anh thật tha thiết ,đôi mắt long lanh đầy sự mong chờ vào câu trả lời của anh.
Long Thần anh tất nhiên nghe được sự khác thường trong lời nói của vợ mình.
" Nhiên.. em ..đang giấu anh chuyện gì đúng không? Có chuyện gì nói anh nghe có được không em ?"
An Nhiên không trả lời. Cô không muốn nhắc đến chuyện của chính mình cô bây giờ chỉ lo cho hai đứa nhỏ trong bụng mà thôi.
Dường như cô đã có dự cảm có điều gì đó sẽ xảy đến với ba mẹ con.
" Anh hứa với tôi nhé ! Không nói gì tức là đồng ý. Nếu anh dám làm trái lời đã hứa, tôi nhất định sẽ hận anh suốt cuộc đời này."
Long Thần ôm chặt cô vào lòng ,nhắm mắt rồi nói chuyện. Anh sợ những lời cô nói e rằng cô đã sớm có dự cảm không tốt.
" Nếu thực sự có điều gì xảy đến với em và con. Anh cũng không sống . Vậy nên..em và con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì được không ? "
An Nhiên nghe được những lời này của anh, không hiểu sao nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805258/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.