" ĐOÀNGGG......''
Tiếng súng vang lên ngay sau đó lập tức rơi xuống.
Sao lại như thế ? Tại sao?
Con có bị ngốc không ?
Đường Hân không biết từ khi nào mà đã đứng chắn trước mặt cô.
" Hân Nhi...''
An Liễu buông thõng tay, bà chạy vội ôm lấy đứa con gái của mình , nước mắt cứ thế tuôn rơi.
" Mẹ...''
Đường Hân nở nụ cười yếu ớt gọi.
" Mẹ đây , mẹ đây .. là mẹ sai ! Mẹ xin lỗi ! Mẹ xin lỗi ! Sao con lại ngốc như vậy ?''
Nhẹ nhàng nâng cánh tay đầy máu của mình lên vuốt ve khuôn mặt của mẹ,cô mỉm cười. Hơi thở có chút khó khăn.
" Mẹ ... người hãy... buông.. bỏ quá khứ được.. được không? Con..con không muốn ...mẹ cứ tiếp.. tục mắc... sai lầm . Mẹ ..đồng ý ...với con nhé...''
'' Mẹ .. Mẹ đồng ý .''
'' Con.. muốn.. nói.. với..mẹ ..rằng :" Con..con.. yêu.. m.. ẹ .''
" HÂN NHI... HÂN NHI ,CON TỈNH LẠI ,CON KHÔNG ĐƯỢC LÀM MẸ SỢ . HUHU... HÂN NHI CON MAU MỞ MẮT RA CHO MẸ Á ...A...a ''
Đường Hân đã chút hơi thở cuối cùng , An Liễu như phát điên bà ta gào khóc trong vô vọng, tiếng lòng thật thương tâm.
Long Thần ôm chặt lấy An Nhiên ,anh cảm nhận được cơ thể cô không ngừng run rẩy. Anh vuốt nhẹ lưng như một lời an ủi trấn an tinh thần cô.
" Có anh ở đây rồi ! Đừng sợ ! ''
Nghe được những lời này cô thực sự rất cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805242/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.