Đông đi xuân đến, thời gian vốn không chờ đợi bất kì một ai.
Trong khu vườn của một căn biệt thự rộng lớn, dưới góc cây sơn trà, một người đàn ông cầm lấy quân cờ màu đen khẽ đặt lên bàn đá.
Rất nhanh, người ngồi đối diện đã đem quân trắng chặn lại: “Thật sự không về sao?”
Người đàn ông không lên tiếng, quân cờ trong tay hơi ngừng lại một chút.
Hàn Nam Sơn nhìn người trước mặt, khẽ thở dài một tiếng: “Con yêu con bé như vậy, nỡ nhìn con bé ở bên tên tiểu tử họ Lục kia?”
“Để cô ấy nghe thấy ba gọi hắn là tiểu tử, chắc chắn sẽ không thèm nhìn mặt ba nữa!” Louis hạ quân cờ trong tay xuống “Ba cũng đã thừa nhận người ta rồi, còn bắt con đi tranh?”
Lông mày Hàn Nam Sơn chau lại: “Ta mới không thừa nhận tên tiểu…hắn là con rể ta!”
Kể từ sau khi trở về từ hòn đảo, cả người Louis bị thương nặng đến mức phải nằm trên giường bệnh tiếp nhận trị liệu suốt một năm. Sau khi bình phục, dù không thể so với trước đây nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sống như một người bình thường.
Hàn Nam Sơn đưa hắn cùng Tử Hi ra nước ngoài chữa trị. Nhưng nhiều năm như vậy đến bây giờ cũng chỉ còn mỗi hắn ở lại đây.
Không phải hắn không gặp cô, mà là không muốn gặp cô. Hắn sẽ giống như những đời trước, vô dục vô cầu đứng từ xa chúc phúc cho cô, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phá hủy hôn nhân của Tử Hi và Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3608791/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.