Một phát súng này vang lên rất dài nhưng Tử Hi lại chẳng cảm nhận được chút đau đớn cùng thống khổ nào, cái chết sao lại nhẹ nhàng đến vậy?
Tử Hi mơ hồ mở mắt, khói bụi mù mịt khiến cô không thể nhìn rõ mọi thứ. Khẽ nheo mắt, một cái bóng đen cao lớn từ đâu xuất hiện trước mắt cô, chỉ là cái bóng đó đang ngày một tiến gần hơn.
Đến khi cái bóng đó không chút sức lực ngã vào lòng cô, sự bình tĩnh trong đáy mắt liền bị thay thế bởi điên cuồng.
Lục Bách Phàm? Người nằm trong lòng cô vậy mà lại là Lục Bách Phàm!
Vết thương từ lòng ngực trái của anh không ngừng tràn ra ngoài, thắm ướt cả mảng áo cuối cùng trên người cô.
Vừa rồi, là anh đã đỡ cho cô!
Lục Bách Phàm nhìn gương mặt trắng bệch của vợ mình, muốn chạm vào nhưng không có cách nào làm được, giọng anh hiếm khi có chút yếu ớt: “Lần này, anh sẽ là người thay đổi kết cục của chúng ta…Hứa với anh, em phải sống và nhìn con trai chúng ta lớn lên…”
Hai tay Tử Hi cứng đờ ôm lấy cơ thể người trong lòng: “Anh đang nói gì vậy. Bách Phàm, em không hiểu…”
Lục Bách Phàm nhìn cô thương tâm không ngừng gào khóc nhưng không thể làm gì, anh đã dùng tất cả sức lực của bản thân mới có thể giúp cô đỡ được một phát súng kia. Giờ đây, cơ thể anh đã đến giới hạn: “Tiểu Hi, được chết vì em là vinh quang ngàn đời anh muốn có. Chỉ tiếc là…đời này, anh nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3543475/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.