Tại Lục gia.
Căn phòng khách rộng lớn, xa hoa giờ phút này bị nhấn chìm trong bầu không khí chết chóc đầy uất hận.
Ngụy Dịch nhìn người đàn bà đang phát điên cầm súng chĩa về phía mình, bình thản nói: “Ngươi nói ta xem mạng sống của bọn họ là cỏ rác, cái này là sai! Dùng chính xương máu của họ để lấy lại hào quang cho gia tộc, điều này đúng! Sự thật mà ngươi cho rằng đã sớm hiểu thấu kia vốn chỉ là giọt nước của đại dương mà thôi!”
“Ngươi muốn nghe sự thật? Vậy hôm nay ta ở đây sẽ nói cho người toàn bộ!”
“Hơn bốn mươi năm trước, cha của ngươi - Minh Vương cấu kết nội gián, đầu độc vợ ta, hại chết đứa bé vẫn còn chưa kịp thành hình trong bụng bà ấy, làm ra loại chuyện bán đứng chủ nhân. Đến khi nhận thấy hậu quả thì mọi chuyện đã đi quá xa, ông ta muốn lấy công chuộc tội, ngăn cản bọn người truy sát giúp ta thoát thân…”
“Còn về mẹ của ngươi…bà ta vốn không phải vì cứu bọn ta mà liều mạng kéo tên kia xuống vực…”
Nói đến đây, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Ngụy lão gia hiện ra nét đau đớn không thể giấu được: “Bà ta…là vì người nên mới làm như vậy!”
“Im miệng!” Tư Âm một chút cũng không muốn nghe về sự thật dối trá do chính lão già này dựng nên, bà ta không chút do dự đem khẩu súng trong tay nổ một phát.
Viên đạn xẹt qua vai Ngụy lão gia, tuy nhiên vết thương không quá nghiêm trọng. Ông lại xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3542202/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.