Ngày đó, vì Hàn Tử Lam vướng phải một ca phẫu thuật nghiêm trọng nên không đến kịp hôn lễ của Mạc Lăng Thiên.
Khi ấy Lục Bách Phàm ngồi ở vị trí rất xa so với tấm kính trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng anh vẫn loáng thoáng thấy được hình ảnh mờ nhạt của một cô gái với chiếc bụng khá to đang đưa mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ là, vụ tai nạn lần đó anh không hề biết tới. Nói đúng hơn, nó xảy ra cách hội trường hôn lễ khá xa và không gây ra ồn ào quá lớn.
Ngàn vạn lần Lục Bách Phàm cũng không nghĩ được, người mà anh nhìn thấy khi ấy lại chính là vợ mình.
“Cho nên, anh có cảm thấy chúng ta rất có duyên không? Có phải lần đầu nhìn thấy em ôm Tiểu Bảo ngồi trên giường bệnh, anh đã phải lòng em?” Tử Hi mỉm cười nhìn anh, sự hạnh phúc trong đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu.
Ngay từ đầu, bọn họ đã được định sẵn sẽ ở bên nhau. Dù phải trãi qua bao nhiêu chuyện đi nữa thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.
Lục Bách Phàm cúi người, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn: “Đúng là anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không phải là lần đầu nhìn thấy em ôm Tiểu Bảo ngồi trên giường bệnh…”
Mà là lần đầu vào năm em mười bảy tuổi.
Lục Bách Phàm chỉ nói một nửa liền dừng lại, Tử Hi chờ nửa ngày cũng không thấy anh nói thêm lời nào liền trở nên sốt ruột.
Thế nhưng, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3537776/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.