Một ngày nắng đẹp tại văn phòng Tổng giám đốc Lục thị.
Lục Bách Phàm ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc, chậm rãi đọc hết số tài liệu trên bàn. Chiếc nhẫn trên ngón áp út bị ánh sáng chiếu vào ánh lên một màu trắng bạc chói mắt.
Sau khi buổi tiệc sinh nhật kia kết thúc, tất cả thông tin lẫn hình ảnh liên quan đều được Nguỵ gia phong toả, những người đến tham dự hôm đó cũng không một ai hé môi nửa lời.
Ngay cả việc Lục Bách Phàm được một cô gái cầu hôn cũng không được truyền ra ngoài.
Nhìn chiếc nhẫn trơn nhẵn sáng bóng trên tay, Lục Bách Phàm không tự chủ mà mỉm cười. Mấy hôm nữa anh và Tử Hi sẽ đến Cục dân chính đăng kí kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Để có thể làm được việc này, anh không biết bản thân đã thuyết phục Hàn Nam Sơn bằng cách nào.
Anh thật sự giống như đang mơ một giấc mơ, mơ thấy những ngày cô độc và tuyệt vọng, mơ thấy ánh sáng vào lần đầu tiên gặp gỡ, mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, mơ thấy cả đôi bàn tay vẫn luôn nắm chặt đến hơi thở cuối cùng…
Trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, nhân viên công ty thông qua tấm kính nhỏ trong suốt nhìn thấy ông chủ nhà mình chốc chốc lại cười một cái thì sợ sắp tè ra cả quần.
Trước giờ Lục Bách Phàm luôn chỉnh màu cửa sang màu đen để người khác không thể nhìn vào bên trong, sao hôm nay lại để trong suốt thế này?
Trưởng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3518641/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.