Một hàng dài người đang không ngừng tiến vào, ngày hôm nay những vị khách hội tụ tại nơi đây đều là những quý tộc giàu có, thương nhân, nghệ sĩ nổi tiếng.
Tử Minh Nguyệt diện váy cưới xoa hoa lộng lẫy ngồi ở phòng chờ trong khách sạn.
Hôn lễ thế kỷ này được hai nhà Lâm - Tử chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Bờ biển nơi tổ chức tiệc cưới có quy mô rất lớn, lại đảm bảo về vấn đề an ninh.
Bờ biển dài và rộng được chia thành hai phần, khoảng cách giữa hai nơi cũng rất xa.
Bên cạnh tiệc cưới này là một buổi tiệc sinh nhật được trang trí rất công phu và tỉ mỉ.
“Lâm tổng, chúa mừng chúc mừng!”
Lâm Trạch Diễn thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Mộ tổng khách sáo quá, mời ngài vào bên trong!"
“Chúc hai người hạnh phúc!”
“Cảm ơn chị Mạc, thật vinh hạnh quá!”
Bên trong phòng chờ khách sạn.
Cố Hề nhìn cô gái trong bộ lễ phục lộng lẫy, đáy lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Cô ta ở bên cạnh Tử Minh Nguyệt năm năm, chứng kiến cô gái nhỏ dùng chính năng lực của bản thân từng bước leo lên chức Phó tổng giám đốc Tử thị.
Năm năm bên cạnh đó, thứ tình cảm cô ta dành cho Tử Minh Nguyệt cũng dần biến chất.
Thật khó khăn khi thừa nhận cô ta yêu cô gái nhỏ này, nhưng cô ta không có can đảm càng không có đủ tư cách để nói ra điều đó.
Vì cô ta là phụ nữ…
Tử Minh Nguyệt đã chờ đợi hôn lễ này từ rất lâu, Cố Hề không muốn phá hủy nó, cô ta chỉ mong người con gái này được hạnh phúc, được ở cạnh người mình yêu.
“Chị Hề, bộ váy này rất hợp với chị!”
Cố Hề thu hồi tầm mắt, cố nở ra một nụ cười: "Minh Nguyệt, có muốn ăn chút gì không?”
“Em không ăn đâu, ngồi nhiều làm chân em bắt đầu tê rồi!”
Vừa nói Tử Minh Nguyệt vừa xoa xoa cái chân bên dưới lớp váy, Cố Hề không nói một lời liền cúi người nhẹ nhàng giúp cô gái trước mặt xoa cẳng chân đã tê rần kia.
Khi này Lâm Trạch Diễn vừa kết thúc cuộc nói chuyện với các vị cao tầng thì ánh mắt không nhanh không chậm bắt gặp một bóng hình quen thuộc.
Phía đối diện cách gã hơn năm trăm mét, cô gái mặc một chiếc sườn xám có họa tiết chỉ thêu vàng, làn da trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp làm cô nổi bật giữa đám đông.
Là Tử Hi…
Cô đang cùng một người đàn ông nói chuyện, người kia đeo một chiếc mắt kính gọng bạc, gương mặt thanh tú, nhã nhặn.
Lâm Trạch Diễn vừa nhìn đã có thể nhận ra người đàn ông đó là ai, cánh tay phải của Lục Bách Phàm - Phong Tín.
Nhưng sao hai người họ lại ở đây? Gã đã từng ngỏ lời muốn Tử Hi đến dự hôn lễ của gã và Tử Minh Nguyệt, nhưng cô lại thẳng thừng từ chối.
Ban đầu, gã vẫn luôn cho rằng cô không đến dự lễ cưới của gã là bởi vì không cách nào chấp nhận chuyện này, những điều cô làm lúc trước chỉ là muốn che đậy tình cảm dành cho gã.
Nhưng gã chẳng thể ngờ được sự thực lại khác xa với những gì gã tưởng tượng, Tử Hi vốn chẳng quan tâm gã đang làm gì, hôn lễ này đối với cô cũng chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào.
Đến tận bây giờ gã mới nhận thức được, cô gái tên Tử Hi mà gã đã từng quen thuộc nay đã thay đổi từ lúc nào không hay biết.
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Diễn đột nhiên nhớ đến một chuyện…Hôm nay, chẳng phải là sinh nhật của cô hay sao?
Thế nhưng, điều làm gã khó hiểu nhất chính là vì sao cô có thể tổ chức sinh nhật tại nơi này.
Ngay cả Lâm gia cũng phải bỏ ra một số tiền rất lớn để tổ chức hôn lễ tại đây. Một cô gái nhỏ bé không có lấy một chỗ chống lưng như cô thì làm sao có thể?
Chẳng lẽ, cô có quan hệ bất chính với Lục Bách Phàm, bằng không Phong Tín sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc này, Tử Bạch Hoành đi đến, hỏi: “Trạch Diễn, vẫn còn khách chưa đến sao?”
Chân mày của Lâm Trạch Diễn vốn đang chau lại lập tức dãn ra: "Vẫn còn vài người ạ…”
Gã vừa dứt lời, người đàn ông với thân hình cao ráo, trên người là bộ âu phục chỉnh tề đang từng bước tiến lại.
Ngay cả Lâm Trạch Diễn cũng bị doạ cho sợ chết khiếp, đến khi Tử Bạch Hoành hỏi Ngụy Thập có phải do gã mời đến không, gã cũng không nghe thấy.
Nhận thấy người kia không trả lời, Tử Bạch Hoành cứ cho rằng mình đoán đúng, thế nên không chút do dự tiến đến chào hỏi: “Thượng tướng Ngụy, vinh hạnh quá, mời vào mời vào!”
Gương mặt vốn đang nhu hoà của Nguỵ Thập khi nhìn thấy người trước mặt bỗng chốc trở nên dữ tợn.
Tên cặn bã hại chết em gái ông, để cháu gái ông chịu thiệt bên ngoài từng ấy năm. Ông không một tay đấm chết hắn thì thôi, hắn lại vác mặt đến đây tìm đường chết hay sao?
Bàn tay Nguỵ Thập siết chặt lại, gân cổ nổi lên khiến Tử Bạch Hoành kinh sợ lùi về sau, ông ta vừa nói sai gì à?
Đúng lúc này, ánh mắt Ngụy Thập rơi vào cô gái nhỏ đứng phía xa, cơn giận dữ trong lòng cũng dần dịu lại.
Cháu gái của ông đã từng nói: Tử Bạch Hoành là người mà Ngụy Tố Viên dành cả đời để yêu lấy, dù bất cứ giá nào cũng không muốn tình yêu ấy bị vấy bẩn.
Cũng vì điều này mà Tử Hi những năm qua chỉ muốn rời khỏi Tử gia chứ chưa từng có ý định sẽ hại ông ta. Nếu bây giờ ông một đấm đấm chết tên cặn bã này, hẳn là em gái ông sẽ không tha thứ cho ông mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]