Ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô Thành Đô.
Vừa xuống xe, Nguỵ Thập đã nhìn thấy ở phía xa có một cái nghĩa trang nhỏ, nới ấy chỉ có lác đác vài ngôi mộ.
Ông theo sau Tử Hi tiến về phía nghĩa trang, Nguỵ Thiên Dao cũng từng bước theo sát cạnh hai người.
Tử Hi đi đến ngôi mộ nằm gần biển nhất, trên mộ không có cỏ lại được lau dọn rất sạch sẽ. Cô đặt bó hoa trong tay xuống, nhìn người phụ nữ trên bia mộ rồi khẽ nói: “Mẹ, trước đây mẹ luôn muốn gặp lại gia đình của mình…thế nên hôm nay Tiểu Hi dẫn họ đến gặp mẹ, chắc mẹ sẽ cảm thấy vui lắm…”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt không biết từ đâu rơi xuống tay cô, sau đó là liên tiếp những giọt nước mắt rơi xuống thắm đẫm một mảng cát dưới chân.
Tử Hi đưa tay sờ mặt mình, đây không phải nước mắt của cô…
Đột nhiên, tiếng nức nở phía đỉnh đầu ngày một lớn, cô ngẩng mặt, nhìn thấy Nguỵ Thập nước mắt đầm đìa, ông khom người nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh trên bia mộ, toàn thân run rẩy.
Ở phía sau, Nguỵ Thiên Dao cũng không thể trụ nổi mà ngồi thụp xuống đất, bà đưa tay che lấy những tiếng nức nở phát ra khỏi miệng.
Tử Hi biết tâm trạng hiện tại của hai người họ, mùi vị còn đau khổ hơn cả cái chết này cô cũng đã nếm trải qua…
Nguỵ gia tìm người hơn bốn mươi năm, đến lúc tìm được chỉ còn lại một bộ xương trắng đã dần mục nát. Sau tất cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3511742/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.