Nhìn thấy hai người vừa bước vào, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của người phụ nữ thoáng chau lại.
Tử Hi thất thần mất một lúc, người phụ nữ này dường như chỉ mới ngoài tứ tuần, gương mặt phúc hậu lại rất diễm lệ, cả người toát lên phong thái quý phái khó tả. Nhưng điều làm cô thắc mắc là đường nét này sao lại có chút quen mắt…
Như nhớ đến gì đó, cô bất ngờ nhìn sang người đàn ông đang yên tĩnh ngồi ở trong góc, khuôn mặt hài hòa thanh tú, chỉ là đường nét lại có chút sắc lạnh.
Lục Hàn Đông so với người phụ nữ đang bình thản ngồi ở kia chính là giống nhau như đúc!
“Mẹ.”
Lục Bách Phàm đột nhiên gọi một tiếng, mà tiếng “mẹ” này đã đâm thẳng vào điểm chí mạng của Tử Hi, hai chân cô như mất sức mà mềm nhũn, vẻ mặt hoảng sợ đến trắng bệch.
Lạc Ngọc Đào “ừ” nhẹ một tiếng đáp lại con trai rồi thản nhiên như không có chuyện gì mà đưa mắt nhìn cô gái đang sợ sệt đứng ở cửa.
Người con gái có dáng người nhỏ nhắn nhưng rất cân đối, làn da trắng sáng cùng mái tóc đen dài được thắt hai bên làm cô như trẻ đi vài tuổi.
Một điều khiến bà phải kinh ngạc đấy chính là cô gái này rất đẹp, thật sự rất đẹp! Nhưng không phải vẻ đẹp “hoa nhường nguyệt thẹn” như những cô gái bà đã từng gặp.
Mà chính là vẻ đẹp của Đắc Kỷ - yêu phi hại nước hại dân, chỉ một cái liếc mắt liền có thể câu hồn đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3504602/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.