Vì chuyện của Tạ Mạnh, Lục Hàn Đông cho dừng tất cả mọi công việc, ở bệnh viện chăm sóc cậu.
Tạ Mạnh hôn mê hai ngày, lúc tỉnh lại cảm thấy đầu óc đau đến muốn chết đi.
Lục Hàn Đông thấy cậu tỉnh lại thì nhanh chống đi đến, đưa tay xoa nhẹ vào má cậu, tránh chạm vào phần đầu bị thương: “Còn đau không em?”
“Vẫn còn một chút.” nhìn người đàn ông chỉ mới qua mấy ngày mà mép miệng đã lúng phúng một mảng xanh đen, con ngươi Tạ Mạnh chợt co lại, nhỏ giọng hỏi: “Tên đó…thế nào rồi?”
Nghe “vợ nhỏ” nhà mình hỏi thế, Lục Hàn Đông chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chết rồi.”
Nghe được câu này, Tạ Mạnh thoáng ngẩn người nhưng sau đó lại bật cười, cậu biết người đàn ông này sẽ không giết người.
Nhìn thấy vẻ không tin trên mặt cậu, Lục Hàn Đông làm ra bộ dạng bá đạo nói: “Tôi sẽ giết hết những kẻ dám chạm vào cơ thể em!”
Tạ Mạnh nghe thế thì càng cười lớn, cậu đưa bàn tay thon gầy trắng nõn sờ lên má người đàn ông ngồi cạnh: “Bảo bối, anh không thể tự giết chính mình được!”
Lục Hàn Đông mặc kệ cậu vừa gọi mình là gì, chỉ cần cậu vẫn bình an thì cho dù có phải hái sao trên trời cậu ta vẫn nguyện ý làm theo.
Nghĩ đến khoảnh khắc nhìn thấy vợ nhỏ hung hăng đấm cho tên kia mấy cái, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu, Lục Hàn Đông lại bất giác nở nụ cười.
Cậu ta vốn chỉ sợ bảo bối nhà mình gầy yếu, nhỏ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3504251/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.