Vì có việc gấp nên ngày hôm sau Tử Hi đã ra ngoài từ sớm.
Dạo gần đây cô ngủ rất ngon nên tinh thần làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.
Có điều hôm nay lúc mới tỉnh dậy đầu lưỡi cô có chút đau rát, có lẽ là do tối qua mơ thấy được ăn sủi cảo nên cô không cẩn thận mà cắn phải lưỡi.
Tiểu Bảo dậy khá muộn, đang ăn sáng ở phòng khách, bên cạnh là Lục Bách Phàm một thân đồ thể thao đơn giản đang nhàn hạ đọc báo uống cà phê.
Chỉ là cứ cách năm phút, Lục Bách Phàm lại bắt gặp ánh mắt đầy phán xét của con trai, anh có chút bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao?"
Tiểu Bảo vẫn không nói gì chỉ đưa mắt nhìn ba mình, cái gối hôm qua vừa cứng vừa cộm cậu nhóc bị đặt lên liền tỉnh lại. Nhưng dường như tâm trí người ba này của cậu chỉ đặt vào người con gái trong lòng nên không nhận thấy.
Đến khi Lục Bách Phàm ôm Tử Hi về phòng ngủ chính vậy mà lại không khóa cửa, có điều cậu cũng chỉ nhìn chứ không can thiệp vào.
Lần đầu tiên cậu thấy ba mình mang theo nét sợ hãi nhưng cũng đầy cứng rắn nói ra bốn từ “danh chính ngôn thuận.”.
Gần hai mươi năm lao mình trên thương trường, Lục Bách Phàm vốn đã chẳng cần thứ được gọi là “doanh chính ngôn thuận” nhưng đúng trước người con gái mình yêu, là sinh mệnh, là tính ngưỡng thì anh cũng như một người bình thường khát khao một tổ ấm trọn vẹn.
Tiểu Bảo hi vọng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3500036/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.