Sáng hôm sau.
Tử Hi vừa tỉnh dậy thì trên ngực đã có thêm một thân tròn tròn vừa trắng vừa mềm lại thơm thơm mùi sữa.
Lúc này, bóng dáng trong lòng cô khẽ cựa quậy. Cậu nhóc dụi dụi mắt sau đó trườn lên, đặt vào má cô một nụ hôn: "Mẹ, chào buổi sáng!”
Tử Hi cũng đáp lại thằng bé: "Bảo bối, buổi sáng vui vẻ!"
Cạch!
Lục Bách Phàm mở cửa ra, từng bước đi đến bên cạnh giường: “Đã đỡ hơn chưa?”
Đầu óc Tử Hi vẫn còn mơ màng, theo bản năng gật đầu một cái.
Lục Bách Phàm khẽ cong môi đưa tay xoa đầu cô: "Xuống ăn sáng."
Sau đó quay sang xoa đầu con trai: “Con cũng xuống ăn sáng."
Cảm giác thật sự rất giống một nhà ba người hạnh phúc.
Tử Hi vốn cảm thấy Lục Bách Phàm có gì đó rất lạ nhưng chẳng biết rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Hôm qua say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó hình như cô gặp Lục Bách Phàm, chắc chắn là anh đã đưa cô về.
Tử Hi cùng Tiểu Bảo vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu ăn sáng, hôm nay còn có thêm Lục Hàn Đông.
Chỉ là, đến lúc ngồi vào bàn ăn thì bắt đầu xảy ra chuyện...
Tử Hi bị kẹp giữa hai cha con họ Lục, riêng ai kia thì lại một thân một mình.
"Các người đây là thái độ gì hả, tại sao tôi phải ngồi một mình?"
Tiểu Bảo cắn một miếng trứng: "Chú Hai, ăn chực thì chịu khó chút đi."
Tử Hi bị câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3500026/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.