Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 8

Đàm Tĩnh hạ quyết tâm, ấn liền một mạch số điện thoại của anh, chừng như cô sợ chỉ cần thoáng do dự, thì sẽ không có dũng khí gọi cú điện thoại này nữa.

Di động của Nhiếp Vũ Thịnh đã tắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tờ giấy cô đang cầm trên tay có ghi rõ điện thoại phòng làm việc của Nhiếp Vũ Thịnh, đằng nào thì ngay cả di động cũng đã gọi rồi, chi bằng gọi luôn cả máy bàn cho xong.

Là một người lạ nghe điện thoại, thấy cô nói muốn gặp bác sĩ Nhiếp, bèn trả lời rất ngắn: “Chị chờ một chút.” Rồi có nghe thấy phía đầu bên kia nói: “Bác sĩ Nhiếp, gặp anh này.”

Tim cô lại đập dồn, cô giống như tội phạm đang chờ bị tuyên án, chỉ sợ nghe thấy giọng nói của anh.

“Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”

Đồng hồ tính giờ trên máy điện thoại công cộng vẫn đang chạy, cô cũng không thể cứ dằng dai mãi mà không nói gì, đành lên tiếng: “Bác sĩ Nhiếp, tôi là phụ huynh của bệnh nhân Tôn Bình.”

Một câu xa lạ, khách sáo như vậy, mới có thể giúp cuộc điện thoại của họ bình tĩnh hơn.

Cô nói tiếp: “Tài liệu anh gửi tới tôi đã xem rồi, nhưng có rất nhiều chỗ tôi không hiểu lắm, tôi muốn hỏi xem có thể đến bệnh viện hỏi kỹ anh được không?”

Có vẻ như anh đang xem cái gì đó, nên trả lời bằng giọng khàn khàn lơ đãng: “Cô muốn đến bệnh viện?”

“Vâng.” Cô bất giác ưỡn thẳng lưng lên, vì con, dù có phải nhảy vào lửa cô cũng ch, huống hồ chỉ là gặp Nhiếp Vũ Thịnh.

“Mấy ngày nay tôi không có thời gian, lịch phẫu thuật xếp kín hết rồi, thứ Hai tuần sau cô đến đi, bồn giờ chiều, ở phòng bệnh khoa Ngoại Tim Mạch.”

“Cảm ơn anh!”

Anh im lặng một giây mới đáp: “Không có gì.”

Cúp điện thoại, Nhiếp Vũ Thịnh có vẻ bực dọc, quẳng bệnh án sang một bên, bác sĩ Lý ngối đối diện nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Anh hít một hơi thật sâu, cứ tưởng rằng Đàm Tĩnh sau khi xem xong tất cả các rủi ro được liệt kê của ca phẫu thuật sẽ chùn bước, không chấp nhận phương án phẫu thuật, nào ngờ cô lại tiến thêm bước nữa, yêu cầu nói chuyện trực tiếp với anh. Là phụ huynh bệnh nhân, yêu cầu này đương nhiên hợp tình hợp lý, anh là bác sĩ cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ giải thích rõ với cô các chi tiết của phương án phẫu thuật. Thế nhưng, Đàm Tĩnh, anh thực sự không muốn gặp lại người đàn bà này nữa.

Đàm Tĩnh nghe thấy Nhiếp Vũ Thịnh chấp nhận gặp mặt, trong lòng cũng rất lo lắng, so với gọi điện thoại, thì trực tiếp gặp mặt Nhiếp Vũ Thịnh khiến cô thấy khó xử hơn nhiều. Cô thực sự rất sợ, nhất là khi gặp mặt Nhiếp Vũ Thịnh lần đầu tiên ở bệnh viện, giọng điệu khinh miệt của anh đến giờ cô vẫn nhớ như in. Nhưng chuyện đã đến mức này, vì bệnh tật của con, cho dù lại phải nghe anh sỉ nhục, cô cũng sẽ cắn răng chịu đựng.

Gọi điện xong, Đám Tĩnh liền đi làm, tới cửa hàng, đồng nghiệp đưa cho cô một tờ giấy nhắn, nói: “Có người tìm cậu.”

Trên tờ giấy là một số điện thoại, Quản lý không hiểu sao hôm nay không đến tổng công ty trình diện, cứ ở trong cửa hàng suốt. Thấy Quản lý nhìn mình trừng trừng, Đàm Tĩnh không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ không lẽ anh ta đã biết chuyện mình nói với Giám đốc Thịnh, đúng là đã có kết quả rồi ư? Nhưng nếu Quản lý không chuyển lên tổng công ty được, chắc hắn sẽ tìm đủ mọi lý do để đuổi việc cô. Cô vừa nghĩ ngợi vừa đón lấy mẩu giấy, rồi đi vào phòng thay đồ, đợi cô thay xong đi ra, chợt nghe Quản lý nói: “Ngày nào cũng có điện thoại, không từ đồn công an thì từ bệnh viện gọi tới, cô coi điện thoại ở cửa hàng là cái gì vậy? Điện thoại công cộng à? Đây lại là ai gọi điện cho cô thế?”

Đàm Tĩnh thật thà đáp: “Tôi không biết.”

Quản lý trợn mắt nhìn cô, rồi quay người bỏ đi. Đàm Tĩnh vừa giao ban với nhân viên thu ngân ca sáng xong, lại có người gọi: “Đàm Tĩnh, điện thoại, là người sáng nay gọi cho

Quản lý tức giận đùng đùng nói: “Không được nghe! Cúp đi!”

Mọi người trong cửa hàng thấy anh ta nổi trận lôi đình, đều không dám nói gì, Đàm Tĩnh tháo tạp dề ra nói: “Quản lý, chiều nay coi như tôi nghỉ làm, anh có thể trừ tiền lương của tôi, cuộc điện thoại này tôi có thể nghe rồi chứ?”

“Trừ tiền lương của cô là có thể nghe điện thoại à?” Quản lý cười gằn, “Ra ngoài dùng điện thoại công cộng đi!”

Đàm Tĩnh đành ra đầu đường, móc mảnh giấy trong túi ra, tìm một bốt điện thoại công cộng để gọi. Giọng nói ở tổng đài rất ngọt ngào: “Chào mừng quý khách đã gọi điện thoại đến công ty thực phẩm đồ uống Thánh Mỹ, xin mời gọi số máy lẻ.”

Thánh Mỹ? Đàm Tĩnh ngơ ngác, đây là tên của tổng công ty, cô ấn số máy lẻ, lập tức có người nghe máy. Nghe nói cô là Đàm Tĩnh, đầu kia liền trả lời ngay: “Xin chào cô Đàm, đúng vậy, tôi vừa gọi điện cho cô.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Là thế này, tôi phụ trách thông báo cho cô, ba giờ chiều ngày mai, mời cô đến phòng nhân sự phỏng vấn.”

“Phỏng vấn ạ?”

“Đúng vậy, Giám đốc Thịnh Phương Đình giới thiệu cô đến làm ở vị trí trợ lý hành chính bộ phận Kế hoạch, vì thế cần phải phỏng vấn.”

Đàm Tĩnh không thể ngờ được vận may như vậy lại rơi xuống đầu mình, người ở bộ phận Nhân sự rõ ràng không muốn nói nhiều với cô, chỉ nhắc nhở cô phải đến phỏng vấn đúng giờ. Cúp điện thoại xong, ý niệm đầu tiên của Đàm Tĩnh là, lương ở tổng công ty cao hơn nhiều, mình có thể để dành tiền chữa bệnh cho Bình Bình rồi.

Quay về cửa hàng, kiểm tra lịch làm việc của ngày hôm sau, lại đúng vào buổi chiều, vì thế cô đi tìm Quản lý xin đổi ca. Quản lý đang bực mình, nghe thấy cô yêu cầu đổi ca, càng hầm hầm gạt phăng đi: “Cả cửa hàng này có mỗi cô là nhiều chuyện, không phải đi bệnh viện, thì là đi đồn công an, suốt ngày xin đổi ca, ai thừa thời gian đổi ca cho cô chứ?”

“Hôm kia tôi làm hai ca liền, theo quy định thì có thể đổi ca để nghỉ ngơi.”

“Thế cũng không được.” Quản lý cười nhạt, “Tháng này cô xin nghỉ có việc đến ba lần rồi, nếu muốn đổi ca, trừ phi cô không làm nữa.”

Thấy anh ta vô lý như vậy, Đàm Tĩnh tức giận nói: “Tuy tôi chỉ là thu ngân, nhưng công ty có quy định, anh không cđuổi tôi. Anh muốn ép tôi thôi việc, tôi cứ không thôi đấy.” Cô ra chỗ điện thoại gọi điện cho Cửa hàng trưởng, Cửa hàng trưởng đồng ý ngay, cô khéo léo không nhắc đến chuyện Quản lý không ình đổi ca, chỉ nói: “Hay anh nói với Quản lý Bàng một câu ạ?”

“Được, cô nói anh ta nghe điện thoại đi.”

Đàm Tĩnh đặt ống nghe sang bên cạnh, gọi Quản lý nghe điện thoại, Quản lý không ngờ cô lại gọi cho Cửa hàng trưởng, không biết làm thế nào, nghe xong điện thoại, chỉ biết hầm hầm tức giận nhìn Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh không nói gì, cúi đầu làm việc của mình.

 

Lúc tan làm ở trong phòng thay đồ, mấy chị em phụ nữ trong cửa hàng đều tranh nhau khuyên cô: “Cần gì phải đối đầu với Quản lý Bàng như vậy, anh ta là Quản lý, làm khó cho cậu, cậu chỉ có đường chết”. “Đúng đấy, Cửa hàng trưởng dù sao cũng ít khi đến cửa hàng, những chuyện thông thường đều do Quản lý quyết định, cậu đắc tội với anh ta, về sau làm thế nào?” “Vương Vũ Linh đi rồi, Lương Nguyên An cũng đi rồi, một mình cậu làm sao mà đấu lại với Quản lý Bàng được…”

Mấy chị em ấy đều muốn tốt cho cô, nên cứ nói mãi không thôi. Đàm Tĩnh chỉ im lặng không đáp, không phải vì có thể chuyển lên tổng công ty mà cô ra đòn này, dù sao thì vẫn chưa phỏng vấn, đâu có chắc 100%? Chẳng qua cô không thể chịu nổi nữa, gã Quản lý Bàng này chiếm hết công lao về mình đã đành, còn qua cầu rút ván, hết lần này đến lần khác muốn đuổi việc cô, suốt ngày làm khó cho cô, dù có tốt tính đến đâu, cô cũng không thể nhịn được nữa. Kể cả không được tuyển vào vị trí trợ lý hành chính, cô cũng định xin nghỉ.

May mà chuyện cô lo lắng không xảy ra, quá trình phỏng vấn rất thuận lợi, phỏng vấn cô là giám đốc phòng nhân sự, họ Thư. Cô ta trông có vẻ thông minh tháo vát, người lại rất nhã nhặn, chỉ hỏi cô mấy câu, rồi kêu cô dùng máy tính đánh một văn bản bằng tiếng Anh, là coi như đã đạt yêu cầu.

“Được rồi, ngày mai cô có thể đến đi làm, tôi sẽ thông báo cho phòng hành chính làm thẻ ra vào cho cô, chín giờ sáng ngày mai cô trực tiếp đến phòng nhân sự trình diện là được rồi. Về phía cửa hàng, tôi hy vọng cô xử lý đơn giản, xin nghỉ việc luôn, như vậy sẽ tránh được những phiền hà không cần thiết.”

Đàm Tĩnh không ngờ lại đơn giản như vậy, vội hết lời cảm ơn. Lúc cô cười, mắt và lông mày cô cong cong, như thế mới giống tuổi thật trên hồ sơ. Thư Cầm thầm nghĩ, một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, chồng lái cần cẩu ở nhà kho của một công ty, còn có một cậu con trai sáu tuổi, trông thế nào cũng chỉ là một phụ nữ làm thuê bình thường. Ngoài việc làm ở cửa hàng sáu năm liền không chuyển chỗ khác, ngoài việc trình độ tiếng Anh kha khá ra, thực sự không th có gì đặc biệt.

Thịnh Phương Đình mất bao công sức quyết điều người này lên làm trợ lý hành chính, rốt cuộc là vì mục đích gì chứ? Đàm Tĩnh trông cũng khá đẹp, tuy cuộc sống vất vả khiến cô già hơn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét đẹp năm xưa, chỉ cần an dưỡng vài năm, trang điểm một chút, chắc chắn sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành – không lẽ Thịnh Phương Đình lại thích cô ta?

Không thể như thế được, Thư Cầm thầm phản đối.

Thư Cầm đưa hồ sơ của Đàm Tĩnh cho trợ lý mang đi lưu trữ, rồi đích thân gọi điện cho Thịnh Phương Đình, thông báo chuyện của Đàm Tĩnh đã giải quyết xong.

Trên đường đi xe buýt về, Đàm Tĩnh rất vui. Trước khi đến, cô luôn tự nhủ rằng, đừng đặt hy vọng quá lớn, nói gì thì cũng là một vị trí ở tổng công ty, yêu cầu rất cao. Cô đã quen với việc thất vọng, vì thế mỗi lần gặp phải chuyện gì, cô đều giảm hy vọng xuống mức thấp nhất, như vậy đến khi thất vọng sẽ không quá đau buồn.

Thế nhưng không ngờ chuyện ngày hôm nay lại đơn giản và thuận lợi đến vậy, Giám đốc Thư đó rất nhã nhặn, trước lúc về còn hỏi cô: “Sao không có số di động trong hồ sơ?”

Cô ngại ngùng nói mình không có di động, Giám đốc Thư liền nói: “Đi mua một cái đi, công việc trợ lý rất bận rộn, di động là công cụ liên lạc thiết yếu, hơn nữa, mỗi tháng cô còn được trả hai trăm tệ tiền điện thoại kia mà.”

Lần trước khi đến tổng công ty, cô thấy nơi này sang trọng trang nghiêm như một cung điện, nam thanh nữ tú ra vào ở đây đều ăn mặc đẹp đẽ, thái độ lịch thiệp, không ngờ mình cũng sắp trở thành nhân viên ở đây, và quan trọng hơn là, Giám đốc Thư nói với cô, bộ phận Kế hoạch là một bộ phận chiến lược quan trọng, cô có thể học được rất nhiều điều.

Khi viết thư cho Thịnh Phương Đình, cô chỉ muốn cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình, không muốn để người khác bắt nạt. Nào ngờ kết quả của lần cố gắng này thực sự khiến cô rất vui. Nhưng cô cũng không đến nỗi vui quá mà lú lẫn, liền đến ngay cửa hàng thôi việc. Mọi người đều biết hôm qua cô vừa cãi nhau một trận với Quản lý, nên mọi chuyện trở nên rất hợp tình hợp lý, chỉ có Cửa hàng trưởng tỏ vẻ nuối tiếc khi nghe cô nói không làm nữa. Tạm biệt các đồng nghiệp, cô rút hết hơn 1000 tệ trong sổ tiết kiệm ra, chạy đến cửa hàng điện thoại, bỏ ra mấy trăm tệ mua một chiếc di động, điện thoại giá này đương nhiên không thể tốt được, nhưng chỉ cần dùng ổn là được rồi. Lấy được điện thoại, cô liền gọi ngay cô Vương Vũ Linh, ai ngờ Vương Vũ Linh vừa bắt máy đã nói: “Chúng tôi tìm được cửa hàng rồi, các chị đừng có gọi điện thoại đến nữa.”

“Là tớ, Đàm Tĩnh đây.”

“Úi trời, Đàm Tĩnh à! Tớ cứ tưởng là mấy đứa môi giới.”

“Tớ mua di động rồi, đây là số di động của tớ.”

“Ái chà, cuối cùng cậu cũng mua di động cơ đấy, cậu thử nói xem, trên thế giới này làm gì có ai đến di động cũng không có! Cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi!”

Đàm Tĩnh cười hì hì hỏi: “Các cậu tìm được cửa hàng rồi à? Ở đâu thế?”

“Vẫn chưa, đừng nhắc đến nữa, hôm nay cậu là ca sáng à?”

“Không, tớ thôi việc rồi.”

“Hả?”

“Tớ tìm được một công việc rất tốt!”

“Việc gì vậy?”

“Trợ lý hành chính, lương thử việc đã 4500 tệ rồi!”

“Ái chà, Đàm Tĩnh, cuối cùng cậu cũng được mở mày mở mặt rồi! Đến đây nhanh lên, chúng mình đi ăn mừng!”

Thường ngày Đàm Tĩnh hay được Vương Vũ Linh giúp đỡ chăm sóc, nên đồng ý ngay: “Lần này tớ mời! Mời cậu và Lương Nguyên An luôn!”

Ai ngờ Vương Vũ Linh thở dài: “Đừng nhắc đến gã họ Lương đó nữa, mất vui!”

“Sao vậy?”

“Đến rồi tớ sẽ kể với cậu. Cậu mau qua đón Bình Bình, chúng mình đi ăn cái gì đó ngon ngon chút đi.”

Đàm Tĩnh đi đón Bình Bình, lần này cô mua một túi to quà vặt, đưa cho cháu nội của bà Trần. Bà Trần nhất định không chịu nhận: “Lại tiêu tiền! Tốn tiền quá!”

“Không sao, bà à, cháu đổi việc khác rồi, chỉ đi ban ngày thôi, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, sau này e rằng ngày nào cũng phải làm phiền bà rồi, nhưng cháu có hai ngày nghỉ cuối tuần, có thể đón Bình Bình về, bà cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

“Ái dà, sáng chín chiều năm!” Mai Mai xen vào, “Cô Đàm à, cô là công chức rồi!”

“Đúng thế, sáng chín chiều năm, đồ quỷ ranh này!” Đàm Tĩnh không kìm được véo má cô bé, “Cái gì cũng biết.”

“Cháu xem trên ti vi nói nhân viên cổ cồn trắng[1] toàn chín đi làm, năm giờ chiều về, cô Đàm, cô là nhân viên công sở rồi đó!”

[1] Nhân viên công sở.

“Cổ áo mẹ em màu tím đấy chứ.” Tôn Bình chỉ vào chiếc váy liền của Đàm Tĩnh, chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Chị Mai Mai, sao chị lại nói là màu trắng?”

Mọi người cười ồ lên, bà Trần nói: “Nghe cô nói vậy, chắc chắn là một công việc tốt.”

“Vâng!” Trên đường đến đây, Đàm Tĩnh đã tính kỹ rồi, “Không chừng cũng phải làm thêm giờ, nếu như cháu không kịp đến đón Bình Bình, vẫn phải phiền bà chăm sóc Bình Bình giúp cháu. Mỗi tháng cháu gửi bà tám trăm…”

“Không cần, không cần!” Bà Trần lắc đầu lia lịa. “Thời gian ít hơn trước, sao có thể lấy thêm tiền của cô được? Vả lại Bình Bình quá ngoan, không khiến ai phải lo lắng cả, hằng ngày có nó ở đây, tôi cũng đỡ buồn. Nhận tiền của cô, tôi đã áy náy lắm rồi, cô mà đưa thêm là tôi giận đấy!”

Đàm Tĩnh giải thích mãi, vẫn không thể thuyết phục được bà Trần, cuối cùng thấy bà lão nổi giận đùng đùng. Đàm Tĩnh không dám nhắc đến chuyện trả thêm tiền nữa. Cô năn nỉ mãi để bà cụ nhận số quà vặt cô mua cho Mai Mai, rồi viết cả số điện thoại mới đưa cho bà cụ, sau đó mới bế Bình Bình về.

Trên đường đi, Bình Bình tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đổi việc mới thật rồi ạ?”

“Ừ!”

“Thật là mẹ chỉ cần làm ban ngày thôi ạ?”

“Đúng vậy!”

“Thế các buổi tối đều có thể đón con về nhà á?”

“Đúng rồi!”

Bình Bình reo lên, rồi hỏi: “Mẹ mua di động rồi ạ? Cho con xem một chút được không ạ?”

“Được.” Đàm Tĩnh rút điện thoại từ trong túi ra. Tôn Bình cẩn thận cầm điệ thoại trên tay, ngắm nghía một hồi, rồi toét miệng cười: “Mẹ, sau này con có chuyện gì, có thể gọi điện ẹ rồi?”

“Đúng vậy! Sau này có chuyện gì, có thể gọi điện ẹ rồi!” Đàm Tĩnh ôm cậu bé vào lòng nói, “Mẹ được tăng lương rồi, đợi mẹ để dành đủ tiền, sẽ có thể chữa bệnh cho Bình Bình.”

“Khỏi bệnh là có thể đi học rồi.”

“Khỏi bệnhBình Bình có thể đi học!” Đàm Tĩnh thơm vào má con. Cuộc đời, cuối cùng cô cũng sắp được mở mày nở mặt rồi.

Vương Vũ Linh đừng dưới lầu chờ họ, nhìn thấy hai mẹ con, liền cười hì hì tiến lại đỡ lấy Bình Bình, rồi hỏi Đàm Tĩnh: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Lương Nguyên An đâu?” Đàm Tĩnh hỏi, “Cậu cãi nhau với anh ấy à?”

Vương Vũ Linh vốn đang ôm đầy một bụng tức giận, không nhịn được, liền bù lu bù loa, dốc hết tâm sự cho Đàm Tĩnh nghe. Hóa ra dạo này cô và Lương Nguyên An đều bận tìm cửa hàng thích hợp, nhưng xem đi xem lại, các cửa hàng tốt một chút thì đều đắt, mà rẻ thì lại ở khu hẻo lánh.

“Cậu bảo tiệm bánh ga tô, đương nhiên phải mở ở chỗ đông người, không thì ai mà đến mua bánh chứ! Thế mà Lương Nguyên An cứ chê tiền thuê quá đắt, cậu bảo chỗ không đắt, heo hút đến nỗi chim không buồn đẻ trứng, làm sao có người đến mua được? Tớ bèn bảo chúng mình cứ đi mượn tiền trả tiền thuê cửa hàng trước đã, những chuyện khác từ từ rồi tính. Thế là anh ta lập tức nổi giận, nói không có chỗ nào để vay cả, sợ tớ kêu anh ta về nhà xin tiền.”

Nói đi nói lại, hóa ra là cãi nhau về chuyện này. Vương Vũ Linh ấm ức kể: “Tớ ra ngoài làm thuê bao nhiêu năm nay, để dành được bốn vạn tệ, đã đem hết ra rồi, còn anh ta thì sao, trong túi có mỗi hơn một vạn tệ, năm ngoài lúc về nhà, đưa cho gia đình ba vạn, năm kia nghe nói cũng đưa hai vạn, bây giờ chuyện cấp bách thế này, anh ta còn nhất định không chịu về nhà lấy tiền. Nếu không tìm được cửa hàng, rề rà thêm một thời gian nữa là hết hè, còn phải trang trí lại nội thất, chờ đến lúc mở được cửa hàng thì đã qua vụ Tết từ lâu rồi. Đàm Tĩnh, con người anh ta đúng là không thể đồng cam cộng khổ được, không chịu gánh tí trách nhiệm nào cả.”

Đàm Tĩnh nhẹ nhàng an ủi cô: “Chuyện chưa tệ như cậu nghĩ đâu, hơn nữa năm ngoái em gái anh ấy vừa mới kết hôn, chắc tiêu hết tiền rồi cũng nên, cậu cứ ép anh ấy đi vay tiền cũng không phải là cách. Thế này vậy, chúng mình gọi anh ấy ra ăn cơm đã, mọi người vừa ăn cơm vừa nghĩ cách.”

“Còn lâu tớ mới gọi điện cho anh ta, nếu gọi thì cậu đi mà gọi.”

“Được rồi, tớ gọi.”

Vương Vũ Linh lại lườm cô một cái: “Vừa mua được di động mới, thích thể hiện quá nhỉ!”

Đàm Tĩnh biết cô đang tức giận cũng không chấp, chỉ cười cười rồi gọi điện cho Lương Nguyên An, kêu anh ta ra ăn cơm.

Lương Nguyên An cũng đang ôm cục tức nằm trong phòng trọ, nhận được điện thoại của Đàm Tĩnh, lập tức đến ngay. Nhìn thấy anh ta, Vương Vũ Linh vẫn hầm hầm chẳng nói chẳng rằng, chỉ có Đàm Tĩnh cười chào hỏi anh. Lương Nguyên An rụt rè đến bế Bình Bình, Vương Vũ Linh bèn ôm cậu bé quay người ra phía khác, nói: “Bình Bình thích cô Vương bế, không thích người khác bế đâu.”

Tôn Bình ngước cặp mắt đen láy nhìn Lương Nguyên An đang ũ rũ, đột nhiên nói: “Chú Lương bế cơ!”

“Đồ phản bội!” Vương Vũ Linh lầm bầm, nhưng Tôn Bình đã vươn tay về phía Lương Nguyên An, cô đành đưa cậu bé cho Lương Nguyên An. Lương Nguyên An tươi cười công kênh cậu bé lên cổ, khiến Tôn Bình sung sướng cười khanh khách. Vương Vũ Linh can: “Anh điên à, tim Bình Bình không tốt, mau bỏ nó xuống!”

Lương Nguyên An vội vàng dừng lại, rồi ôm Bình Bình vào lòng. Cứ thế, nhờ chuyện của Bình Bình, hai người họ lại nói chuyện với nhau, Vương Vũ Linh không xị mặt ra nữa, cô dắt tay Đàm Tĩnh đi trước.

Đến quán ăn, nghe nói hôm nay Đàm Tĩnh mời, Lương Nguyên An nhất định không chịu, cứ đòi phải để anh mời, Đàm Tĩnh nói: “Tôi có việc làm mới, lương cũng tăng rồi, bữa hôm nay để tôi mời. Cậu còn phải đem roi tạ tội, đợi lần sau đi.”

“Cái gì mà đem roi tạ tội?” Vương Vũ Linh không chịu được lại trợn mắt nhìn Đàm Tĩnh, “Ai cần anh ta đem roi tạ tội?”

“Đem roi tạ tội cháu biết! Hôm trước mẹ chị Mai Mai kể chuyện, cháu cũng nghe thấy! Là vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, có một vị tướng quân tên là Liêm Pha, ông ta không phục chức quan của Lạn Tương Như to hơn mình, nên thường hay gây khó dễ cho Lạn Tương Như, nhưng Lạn Tương Như không bao giờ chấp nhặt ông ta, còn nói với người khác, quân địch không dám tấn công nước ta, vì có tôi và tướng quân Liêm Pha, nếu như tôi và tướng quân Liêm Pha mâu thuẫn với nhau, hẳn kẻ thù sẽ thừa cơ đến đánh chúng ta, bởi thế lúc nào tôi cũng nhường nhịn tướng quân Liêm Pha. Tướng quân Liêm Pha nghe thấy Lạn Tương Như nói như vậy, tự lấy làm xấu hổ, bèn cởi trần, mang roi đến xin lỗi Lạn Tương Như, đây chính là đem roi tạ tội.” Tôn Bình rành rọt kể liền một mạch hết cả câu chuyện, ngữ khí hùng hồn, sinh động, khiến cả ba người lớn ngồi ngây ra. Thấy ba người lớn đều nhìn mình, Tôn Bình chột dạ, vội níu tay áo Đàm Tĩnh, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, con kể không đúng ạ?”

“Không có, không có!” Đàm Tĩnh rất vui, vội vàng ôm lấy con trai, “Con kể hay lắm! Mẹ nghe say sưa quá đấy thôi! Bình Bình thật là giỏi!”

“Đúng thế!” Vương Vũ Linh cũng cười nói: “Cô cũng nghe say sưa quá, mấy cái tên đọc đau cả mồm thế, mà thằng bé nhớ được hết cả, thật khó quá, cô thì chẳng biết tích Đem roi tạ tội đó là ai tạ tội ai, chỉ biết từ đó mà thôi. Này, Bình Bình, sau này con nhất định phải thi đỗ trạng nguyên đấy!”

Tôn Bình vui vẻ cười tít mắt: “Mẹ nói đã được tăng lương rồi, sắp có tiền chữa bệnh cho con, đợi con khỏi bệnh là có thể đi học.”

“Đúng rồi!” Vương Vũ Linh chợt nhớ ra, “Còn chưa hỏi cậu đấy, rốt cuộc cậu chuyển công việc gì vậy?”

Đàm Tĩnh bèn kể kết đầu đuôi câu chuyện đi phỏng vấn cho Vương Vũ Linh nghe, Vương Vũ Linh nghe xong liền nhảy dựng lên: “Òa, Đàm Tĩnh, cậu giỏi quá đi mất!” Khi biết Quản lý gây khó dễ cho Đàm Tĩnh, không chịu cho cô đổi ca, Vương Vũ Linh lại tức điên lên: “Loại người tiểu nhân này, đấy là cậu còn viết bản tường trình hộ hắn nữa đấy! Đúng là lấy oán trả ơn!”

“Công việc này của tớ cũng may mà nhờ có hai bản tường trình bằng tiếng Anh đó, nhờ có cả cậu nữa.” Đàm Tĩnh đưa thực đơn cho Vương Vũ Linh, cười hì hì nói: “Này, gọi món đi, chúng ta ăn một bữa thật đã vào.”

Ăn cơm xong, Tôn Bình kéo vạt áo Đàm Tĩnh, thì thầm nói: “Mẹ ơi, con muốn ra vườn hoa chơi.” Đàm Tĩnh chưa kịp nói gì, Lương Nguyên An đã đáp ngay: “Đi, chú Lương đưa cháu đi!”

Tôn Bình vỗ tay hoan hô, Đàm Tĩnh nhìn Lương Nguyên An bế cậu bé đi về phía vườn hoa bên góc đường, mà không khỏi xót xa. Vương vũ Linh cười nói: “Xem ra hai chú cháu nhà này có duyên ra phết.”

Đàm Tĩnh khuyên nhủ: “Những người thích trẻ con thì không thể là người xấu được. Thực ra con người Lương Nguyên An rất tốt, cậu đừng suốt ngày cãi nhau với anh ấy nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.