Gần trưa, Hoàng Anh đưa Minh Phương và Minh Anh đi công viên chơi. Minh Anh lần đầu tiên được đi chơi cùng ba mẹ, cậu nhóc hớn hở chạy khắp nơi, nụ cười trên đôi môi nhỏ xinh không khép lại được, liên tục kéo ba mẹ chạy xem chỗ này chỗ kia.
Minh Phương nhìn Hoàng Anh khẽ hỏi: “Anh không sợ người khác nhận ra à?”
Hoàng Anh nhìn Minh Phương một lúc rồi quay đi: “Có gì phải sợ?”
Nhìn Minh Anh vui vẻ anh thấy rất hài lòng. “Chúng ta đi thử tàu siêu tốc nhé.” Anh nói và gọi Minh Anh: “Minh Anh, con có muốn lên kia không?” Anh chỉ lên tàu lượn đang đi phía trước.
“Có ạ.” Minh Anh phấn khích reo lên.
“Lên đó nguy hiểm lắm, tàu đi nhanh như vậy.” Minh Phương cản lại.
“Các bạn nhỏ cũng đi, con cũng đi, em không dám hả?” Anh cười.
“Mẹ đi đi, có con với ba bảo vệ mẹ cơ mà. Những bạn khác cũng đi mà mẹ.”
Minh Phương chần chừ nhìn con trai đành miễn cưỡng gật đầu.
Hoàng Anh mỉm cười nhìn cô: “Đừng sợ, tàu này thiết kế cho trẻ con không nhanh lắm đâu.”
Nhưng nó dài và cao như vậy, Minh Phương khẽ nhíu mày định lùi lại thì bị Hoàng Anh kéo đi.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Nụ cười của anh lúc đó, dường như khiến cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh, vẫn nụ cười ấm áp lại có chút ngốc nghếch, vẫn câu nói đó làm trái tim cô rung động.
Ba người lên tàu siêu tốc, Minh Phương sợ hãi nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-doi-binh-yen/2464475/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.