Hoàng Anh bước vào, anh tiến lại gần Minh Anh nhưng chỉ nhìn thằng bé mà không nói gì với con.
“Ba, ba sẽ không rời xa Minh Anh nữa phải không?”
Hoàng Anh nghe vậy, anh khẽ ôm Minh Anh vào lòng: “Không đâu. Ba không bao giờ rời xa con nữa.” Nước mắt anh khẽ lăn xuống.
“Con yêu ba.” Minh Anh rụi đầu vào lòng Hoàng Anh cười rất tươi.
“Ba cũng yêu con.” Hoàng Anh khẽ mỉm cười nhìn Minh Phương.
Minh Phương thấy hai ba con hoà hợp như vậy, cô mỉm cười, nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ.
Quỳnh Mai đến bệnh viện, nhìn gia đình họ ấm áp vui vẻ như vậy, cô không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại trái tim đau nhói lại. Giỏ hoa quả trên tay rơi xuống đất.
“Cháu là bạn của Phương nhà cô à?”
Bà Lan lên tiếng hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng của Quỳnh Mai, bà chưa kịp hỏi thêm câu thứ hai thì cô gái đã chạy đi mất để lại sàn nhà đầy hoa quả lăn lóc khắp sàn nhà.
“Ba ơi, ba quen mẹ như thế nào?”
“À...” Hoàng Anh nghe con trai hỏi anh ậm ừ một lúc rồi nói: “Lúc đó ba làm ca sỹ, còn mẹ con là trợ lí cho ba.”
“Vậy vì sao ba lại yêu mẹ?” Minh Anh vừa mới nhận ba, từ nhỏ cậu nhóc được nghe Hải Yến bịa chuyện về người ba chưa bao giờ gặp mặt của mình, bây giờ gặp được người thật trước mắt liền không ngừng hỏi những thắc mắc bấy lâu.
Hoàng Anh nhớ lại quãng thời gian hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-doi-binh-yen/2464470/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.