Đúng là nhân sinh như mộng người tỉnh mộng tan, hồng trần như kịch người tản kịch tàn. Một kiếp trải qua thật nhiều chuyện, vui vẻ không có mấy mà chỉ thấy đau thương và nước mắt.
Mọi việc xưa kia như hiện lên trước mắt, từ ngày hai người yêu nhau. Ngày ngày sống trong sự giả tạo của hắn, có đau thương, có nước mắt nhưng một chút kí ức tươi đẹp cũng không có.
Năm năm yêu nhau thử hỏi Hạo Hiên đã bao giờ thật lòng?.
Khi bên nhau hắn có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết?.
Sau hai năm yêu nhau lòng Hạo Hiên dần thay đổi. Một người như Gia Ý sao lại không phát giác được. Chỉ là Gia Ý vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn.
Đây không phải là thứ tình yêu được công nhận, đến cả danh phận Gia Ý cũng không có thì cậu làm gì có quyền giữ chặt hắn?. Đã trả giá tất cả để được bên nhau thì chút khoan dung như vậy sao lại không làm được?.
Gia Ý tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Hạo Hiên, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà đầy lỗ hổng của người đàn ông cậu yêu nhất.
Dù sao Hạo Hiên vẫn còn trẻ, sự nghiệp cũng thành công nên khó mà thoát được bệnh chung của đàn ông. Vì tình yêu nên cậu mới chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-doi-an-yen/2532078/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.