Tầm 9 giờ tối Trịnh Khải mới về tới nhà. Ông bà Cố cùng Nhược Vy ngồi ở phòng khách mà vô cùng lo lắng. Anh tiến vào chỉ khẽ thở dài ngồi xuống sofa, cúi gằm mặt vì sợ phải đối mặt với ông Cố. Là một người cha, dĩ nhiên là ông biết. Đặt tay lên vai cậu con trai mình rồi mới lên tiếng.
-Đừng lo, bây giờ cũng chưa biết kẻ đứng sau là ai mà.
-Con xin lỗi, con không nghĩ là mình lại có thể để kẻ khác trà trộn vào tập đoàn để rút số cổ phần nhiều như vậy.
-Thương trường là chiến trường mà, bây giờ lên ngủ đi. Sáng mai ba cùng con lên tập đoàn.
-Vâng, con xin lỗi.
-Không sao, lên nghỉ ngơi đi con. Vất vả nhiều rồi!
Nhược Vy ngồi kế bên nhìn lão rồi nhìn bà Cổ. Cô khẽ hít sâu đứng dậy vỗ nhẹ Trịnh Khải rồi cùng anh lên lầu.
-Anh ổn chứ?
Trịnh Khải ngồi xuống sofa tại góc phòng, anh chẳng còn biết làm gì nữa. Hết đưa tay vuốt mặt, lại đưa tay vò rối mái tóc của mình. Hình như anh khóc rồi, giây phút này anh cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, cảm giác như anh là kẻ thua cuộc, thất bại và ngu ngốc vậy. Nhược Vy đứng trước mặt anh, đưa tay ôm lấy đầu anh đặt lên bụng mình.
-Sẽ không sao đâu.
Vỗ về anh nhưng ánh mắt cô lại đặt trên tấm ảnh cưới của hai người.
“Xin lỗi.”
Trịnh Khải ngước mắt lên nhìn cô, vòng tay bất giác siết nhẹ lấy vòng eo.
-Em sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3650690/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.