Thời gian quả nhiên không phụ lòng người. Nhược Vy ngồi một góc ở sofa nhìn ông Cố với khuôn mặt hầm hầm mà lòng vui sướng. Tuy vậy, bên ngoài cô vẫn tỏ ra lo lắng nắm chặt tay Trịnh Khải.
-Ông xã, ba căng như vậy... Anh hai sẽ không sao chứ?
-Không sao đâu. Ngoan...
Chẳng là hôm nay là chủ nhật, là ngày mà Trịnh Nguyên luôn mang theo giấy, giá treo tranh ra phía sau một công viên lớn thuộc trung tâm thành phố để thỏa mãn đam mê. Nhược Vy dĩ nhiên biết điều này, cô chỉ khơi mào một chút mà ông Cổ đã lên phòng Trịnh Nguyên tìm anh. Vừa mở cửa phòng, ông đã chết đứng khi trong phòng chấp đầy tranh ảnh. Cánh tay ông đã siết thành quyền khi Cố thị dạo gần đầy gặp đầy khó khăn, đến mức Trịnh Khải phải đi sớm về khuya, dĩ nhiên những khó khăn này là do một tay cô gầy dựng. Vậy mà Trịnh Nguyên lại có thể ung dung vẽ vời.
Kết quả là ông đang ngồi đây với khuôn mặt đầy khó chịu. lạch cạch, lạch cạch Trịnh Nguyên bước vào nhìn ba mẹ rồi nhìn Trịnh Khải và Nhược Vy. Chỉ vừa kịp cúi đầu chào đã bị ông Cố ném mạnh tách trà xuống sàn nhà. Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm Nhược Vy giật mình nắm chặt tay Trịnh Khải. Bà Cố giữ tay ông vuốt nhẹ, Trịnh Nguyên nhíu mày nhìn ông.
-Ba sao vậy?
-Mày còn đứng đây hỏi ba làm sao sao?
-Con không hiểu.
-Trong khi tập đoàn đang trục trặc thì mày làm gì? Đâm đầu vào những thứ vớ vẩn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3648598/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.