Cả hai cứ vậy ôm nhau ngủ ngon lành trên ghế sofa. Quá vẻ như đã quá lâu rồi, bọn họ mới có một giấc ngủ ngon và yên bình đến vậy. Cố Trịnh Khải đã không còn chút áp lực, Ái Nhược Vy cũng không còn những cơn mộng mị. Bọn họ đã thật sự trút đi những gánh nặng khi ở bên cạnh nhau.
Tiếng chuông báo thức vang lên, điểm thời gian đã là năm rưỡi chiều. Trịnh Khải quơ tay tìm đến điện thoại tắt đi tiếng báo thức chói tai, cơ thể có chút nặng liền đưa mắt nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng. Khóe môi cũng vì thế mà cong lên. Đây có lẽ là lần đầu tiên Trịnh Khải cảm nhận được tình yêu là như thế nào. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình trải nghiệm được thứ cảm xúc tuyệt vời này.
-Ngủ ngon lành như vậy... xinh đẹp thật...
Anh đưa cánh tay vòng lên ôm lấy cơ thể nhỏ bé, nhắm mắt một lát nghỉ ngơi vì không muốn làm phiền giấc ngủ ngon của cô. Nhắm mắt một lát thôi mà khi tỉnh dậy đã là sáu rưỡi, Trịnh Khải vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ khẽ lay người cô dây.
-Nhược Vy, dậy thôi em.
-Ưm... em buồn ngủ...
Nghe giọng nũng nịu của cô khiến anh không cam lòng. Nếu không phải vì lo cho chiếc dạ dày của cô thì anh sẽ ôm cô ngủ đến tận sáng mai luôn mất.
-Nhưng em còn chưa ăn tối đâu đấy, mau dậy. chụt
-Cho em ngủ thêm một chút nữa thôi.
-Nào, Nhược Vy ngoan. Anh đưa em đi ăn món ngon.
-Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3629290/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.