Trịnh Khải liếc xéo cảnh cáo anh mình nhưng mà tên làm anh kia không những không biết sợ mà còn lên tiếng chọc ghẹo nhiều hơn khiến ông anh như muốn nổi đoá.
-Anh hai à...
Trịnh Nguyên vẫn còn ôm bụng cười lăn lóc trên giường hệt như một đứa con nít. Trịnh Khải bắt đầu bất mãn, sao anh có thể chọn cái con người này để tâm sự chứ. Mà kể cũng đúng, anh làm gì có bạn mà để tâm sự. Chỉ có mỗi ông anh này nhưng mà nhìn xem, anh ấy hệt như con nít.
Trịnh Khải thẹn quá hóa giận đá vào mông Trịnh Nguyên vài cái. Lúc này Trịnh Nguyên mới có thể nghiêm túc ngồi lên giường nhìn anh.
-Ai?
-Ai gì?
-Thì em thích ai? Người con gái nào đủ sức khiến cho em trai anh phải suy nghĩ nhiều đến như vậy?
Trịnh Khải nhíu mày như muốn nói như không muốn nói khiến Trịnh Nguyên hơi khó chịu.
-Làm sao? Sao lại im lặng rồi.
-Là... là Nhược Vy...
-Ừm hửm, biết ngay mà. Nhưng mà anh vẫn chẳng thể nhịn cười được haha... haha...
Trịnh Khải mặt đã đen như đít nồi nằm ườn xuống giường Trịnh Nguyên chẳng thèm quan tâm đến ông anh chết bầm đó nữa. Trịnh Nguyên biết mình hơi quá trớn nên nằm xuống bên cạnh vỗ vỗ vai Trịnh Khải.
-Trước giờ không thấy em yêu đương, hôm nay như vậy lại rất thích thú.
-Nói với anh chỉ thêm tức.
Trịnh Nguyên khẽ cười đứng dậy tiến về góc phòng, ngồi xuống nơi có chiếc giá vẽ tranh cùng một bức tranh đang được vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3625856/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.