Trong lòng tôi, vang lên vô số câu hỏi, lập tức, tôi phát hiện, lúc trước, tôi đã khắc họa nét vẽ bùa Lôi Đình vô số lần trong đầu.
Cho nên tôi có thể khẳng định, phù văn tôi vẽ không có vấn đề gì cả, nhưng tại sao sét lại không truyền vào trong bùa?
Trong bùa mà không có sét, thì không phải bùa Lôi Đình rồi!
Nhưng đã thất bại liên tiếp hai lần, khiến tôi thậm chí không còn dám tiếp tục nữa, ông nội nhà nó nữa, lần nào thất bại, sét cũng đánh thẳng vào người tôi, cảm giác đó, thực sợ muốn chết.
Cho nên lần này tôi nhất định phải tìm ra rốt cuộc đã sai ở chỗ nào? Mà phải chắc chắn được sẽ thành công, thì mới có thể tiếp tục, cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian thế này, mỗi một lần thất bại, đều cách nhau gần nửa tiếng, thời gian như vậy căn bản là không đủ.
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng dưng trở nên nặng trĩu, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại tình hình lúc trước!
Muốn tìm ra nguyên nhân dẫn đến việc thất bại, nhưng rất lâu sau, tôi vẫn chưa phát hiện ra điều gì, cuối cùng, không biết làm sao, lắc lắc đầu, nếu đã không tìm ra nguyên nhân, vậy chỉ đành tiếp tục, bởi vì thất bại nhiều lần rồi, chỗ sai đương nhiên sẽ xuất hiện.
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục bắt đầu vẽ ba hàng phù văn, sau đó khi bút lông của tôi rơi xuống mặt giấy bùa, tôi nhìn thấy đầu ngón tay mình toát ra một tia sáng màu bạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075545/chuong-364.html