Chương trước
Chương sau
Trường kiếm trong tay hướng về phía hắn chém xuống, ngay tức khắc, một luồng kiếm khí sắc lạnh trực tiếp ngưng tụ trên không trung, rơi mạnh xuống người hắn.

Khi kiếm khí đánh trúng binh khí trong tay hắn, lập tức, tôi nhìn thấy thân người hắn loạng choạng lùi ra sau.

Không thể không nói, từ sau lần trước hút nhiều khí huyết sát như thế, tôi có cảm giác. Uy lực của Thị đã mạnh hơn khá nhiều, mà trong tay tôi còn có một viên tinh thạch huyết sát, nếu viên tinh thạch đó cũng bị Thị hút cạn năng lượng, vậy không biết, Thị sẽ mạnh lên tới mức độ nào?

Về điều đó, không ngờ tôi lại cảm thấy kì vọng, lúc này, tôi không dám chậm trễ, giây tiếp theo, tôi đã tiếp cận hắn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội được thở.

Khi tới gần, chân nguyên khủng bố trong người tôi bắt đầu ngưng tụ vào bàn tay,kế đó, tay tôi hơi co lại, ngay tức khắc, một chưởng canh đã hiện ra trên tay tôi.

Đến trước mặt hắn, lòng tôi trùng xuống, chưởng canh đã chuẩn bị từ sớm ở trong tay lập tức tấn công hắn.

Miệng hô nhẹ một tiếng:

- Thiên canh cực thần, đạo pháp vô biên, Thiên Canh Chưởng, phá!

Tiếng hô vang lên, chưởng canh lập tức rời khỏi tay tôi, phóng tới phía hắn.

Sắc mặt hắn đại biến, hình như không ngờ rằng, không có sự giúp đỡ của binh khí trong tay, nhưng tôi vẫn có thể sử dụng một đạo thuật mạnh đến thế này.

Chưởng canh cứ không ngừng tiếp cận hắn, còn hắn thì gần như không có nơi nào để trốn tránh, chỉ đành giơ ra nắm đấm của bản thân, dự định phá vỡ đòn công kích này.

Nhưng uy lực của Thiên Canh Chưởng như thế nào trong lòng tôi rõ hơn ai hết, hắn muốn dùng nắm đấm để phá chưởng canh, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày.

Giây phút nắm đấm và chưởng canh đập vào nhau, lập tức, tôi nhìn thấy cánh tay hắn bắt đầu vặn vẹo run rẩy, đến ngay cả gương mặt, cũng méo mó, như đang phải chịu đựng một cảm giác vô cùng đau đớn.

Nhìn thấy một màn như vậy, tôi bỗng cảm thấy tự tin hẳn, thân người trong nháy mắt đã lao ra, Thị trong tay phát ra âm thanh hưng phấn, giây tiếp theo, mắt hắn đột nhiên trợn lớn.

Nhưng trường kiếm trong tay đã nhắm trúng một góc độ đẹp nhất, trực tiếp xuyên thủng ngực hắn, đôi mắt hắn lấp đầy vẻ khó tin, nhìn chằm chằm tôi, dường như không tin rằng mình sắp chết.

Lúc này, tôi hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên đạp vào người hắn, thi thể của hắn rơi xuống đất, từ từ thay đổi.

Vốn dĩ là một thi thể “con người”, nhưng chỉ trong vòng vài giây sau, đã biến thành một con hồ ly lông xám, sau lưng hắn cũng có hai cái đuôi.

Quả nhiên, đám bọn chúng, không có ai là người cả!

Nhưng tôi có chút khó hiểu, nếu bọn chúng đã gọi Hoàng Tiểu Tiên là công chúa, vậy tại sao còn muốn ra tay với chị ta? Lẽ nào trong này còn có chuyện gì sao? Xem ra cũng chỉ có cách giải thích như vậy rồi, bằng không tôi thực sự không biết phải giải thích tất cả mọi chuyện này như thế nào.

Hít sâu một hơi, ngay chính lúc này, sau lưng tôi vang lên một tiếng nổ rất lớn, khi nghe thấy âm thanh này, tôi lập tức quay ngoắt đầu lại.

Tôi nhìn thấy phía sau lưng có một bóng người trông khá thảm hại đang xông ra khỏi đại trận, lúc này, đại trận Ngũ Hành Sinh Sát của tôi đã hoàn toàn bị hắn phá giải, không thể không nói, lúc trước tôi lựa chọn nhốt hắn trong đại trận, là bởi vì thực lực của hắn mạnh nhất trong ba người.

Lựa chọn nhốt hắn lại, để tôi có thể mau chóng giết chết hai tên kia, bằng không, nếu ngay từ đầu chọn lựa giết tên này, vậy thì nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian.

Đây là lần đầu tiên đại trận Ngũ Hành Sinh Sát bị người khá phá, tôi có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn tên trước mặt, trong lòng bỗng thấy nặng trĩu.

- Thằng ranh con đáng chết, mày dám giết người trong tộc tao!

Khi hắn vừa xuất hiện, đã nhìn thấy hai thi thể hồ ly nằm chềnh ềnh dưới đất, đối với việc đó, tôi chỉ cười cợt nhả:

- Các hạ yên tâm, tôi không phải là một người tàn nhẫn, tên đầu tiên là bởi vì không biết thức thời, nên lúc đi mới trông thảm thế kia, nhưng tên thứ hai thì lại khác, hắn ra đi rất thanh thản, cho nên, tôi sẽ cố gắng tiễn các hạ đi thanh thản như thế!

Tôi nhìn tên cuối cùng, khẽ nói.

Nhưng khi vừa nói xong, tôi thấy hắn thở hồng hộc, phần ngực không ngừng phập phồng, nhìn dáng vẻ, có lẽ hắn đã bị tôi chọc điên.

Có điều đây lại chính là việc tôi muốn, chọc cho hắn phẫn nộ đến cực điểm, lúc hắn chiến đấu đương nhiên không giữ được bình tĩnh, khi đó, tôi sẽ dễ tìm ra cơ hội xuống tay hơn.

Nhìn tên trước mặt đang bừng bừng lửa giận, tôi lại vội vàng cất tiếng nói:

- Cái đó, các hạ đừng bị tức chết! tức chết không thanh thản đâu, vẫn là để tôi tiễn các hạ đi, thanh kiếm này của tôi, sắc bén lắm, các hạ sẽ không cảm thấy một chút đau đớn nào!

Nói xong, trường kiếm đột nhiên phát ra âm thanh, cứ giống như đang khiêu khích kẻ đối diện.

Nhìn tên trước mặt, tôi cảm thấy cũng đã tới lúc rồi, cả người tôi không có dấu hiệu báo trước, trực tiếp lao nhanh tới chỗ hắn.

Đồng thời, trên trường kiếm, toát ra một luồng khí thế đáng sợ, chém thẳng xuống người hắn.

Thực lực của tên này khủng bố hơn hai tên kia rất nhiều, kinh nghiệm chiến đấu cũng không giống nhau, không thể ngờ, chỉ trong khoảng thời gian rất nhanh, hắn đã điều chỉnh lại được tâm trạng của mình.

Không thể không nói, khả năng giữ bình tĩnh của hắn rất đáng nể, lúc trước sau khi tôi nói xong mặc dù cũng đã chọc hắn điên lên, nhưng hiện tại, tình hình đã khác.

Sắc mặt hắn điềm tĩnh, hơn nữa, còn đang ung dung ứng phó với nhưng đòn tấn công của tôi, tôi nhìn thấy trong tay hắn, xuất hiện một cây gậy bằng kim loại, chỉ có điều ở một đầu của cây gậy, lại có một bộ móng vuốt bằng xương, bên trên phát ra luồng khí lạnh ngắt, tôi biết, nếu như bị thứ đó cào trúng, chỉ e sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức, bởi bên trên thứ đó, khó đảm bảo sẽ không có độc dược khó giải.

Thậm chí, thấy máu là hút, cho nên khi vừa nhìn thấy thứ đó, tôi đã cảm thấy nguy hiểm cận kề.

Nhất định không để cho thứ đó cào trúng, mắt tôi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào bộ móng vuốt trên cây gậy sắt, trường kiếm không ngừng đập tiếp xúc vào bộ móng vuốt, phát ra âm thanh như tiếng va chạm của kim loại, vô cùng đinh tai nhức óc.

Thậm chí tôi còn nhìn thấy, trường kiếm chạm vào với móng vuốt sắt, liền tóe ra những tia lửa.

Nhìn thấy vậy, ý chí chiến đấu trong lòng tôi lại càng dâng lên cao hơn, hắn không dễ đối phó như hai tên trước, hoặc là nói, cả hai tên hợp sức lại cũng không khó đối phó bằng một mình tên này.

Một điều rất rõ ràng là, hắn chính là người cầm đầu trong tiểu đội ba người, bởi lúc chiến đấu khi trước, trận pháp và pháp thuật để đối phó tôi đều là do tên này thi triển.

Cho nên, tôi cảm nhận thấy, chiến đấu với hắn, chắc chắn cũng sẽ phải chịu một chút thiệt thòi.

- Thằng ranh, sắp đến lúc bí pháp của mày hết hiệu lực rồi đúng chứ? Tao xem lát nữa mày còn kiêu ngạo khua môi múa mỏ được nữa hay không!

Hắn cười lạnh nhìn tôi, trầm giọng nói, lòng tôi trùng xuống, quả nhiên hắn đã nhìn ra điểm yếu của tôi.

Có điều tôi đã giết chết hai tên rồi, đây là tên cuối cùng, tôi không thể để hắn ung dung.

Cuối cùng, tôi cười lạnh một tiếng,nói khẽ:

- Yên tâm, chỉ còn một chút thời gian, nhưng đối với tôi đã là quá đủ để giết mi rồi! hai người bọn họ ở dưới đó cô đơn lắm, mi không thể không đi chung với bọn họ được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.