Tôi nhìn bố, tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành trong giọng nói của ông ấy, mặc dù lúc này tôi không nhìn thấy gương mặt thật của bố.
Nhưng bố gọi tôi là Nửa Cân, tôi có thể chắc chắn, ông ấy chính là bố tôi!
- Con mau đi khỏi Tương Châu, chuyện lần này, có chút phiền phức! Con không được thò tay vào.
Lúc này, bố tôi lại lên tiếng, lòng tôi trùng xuống, bố vẫn muốn tôi rời đi.
- Bố, lần này con đại diện cho cục số chín mà đến, chỉ sợ không thể rời đi.
Nói xong, tôi đưa mắt nhìn bố, trong lòng hơi sờ sợ, tôi nói những điều này, chắc bố cũng không truyền tin tức đi chứ? Nếu như vậy, chẳng phải rất bất lợi cho chúng tôi sao?
- Thằng bé này, đã bắt đầu cảnh giác cả bố rồi sao?
Tâm tư của tôi không thể lọt ra khỏi tầm mắt của bố, lập tức bố cất tiếng nói.
Nghe vậy tôi hơi ngơ ra, không biết phải nói gì, bố tôi lại nói tiếp:
- Cục số chín mò tới Tương Châu, đã sớm không còn là bí mật, chỉ có điều đến cuối ai mạnh ai yếu thì vẫn chưa biết, đây cũng là lý do bố không muốn con tham gia vào.
- Nhưng bây giờ con cũng lớn rồi, đường phải để tự con đi, bố cũng không thể quản quá nhiều, có điều vẫn như lúc nãy bố nói, chuyện gì cũng phải cẩn thận!
- Còn về cục số chín, bố chỉ có thể nói, không thể không tin, cũng không thể tin toàn bộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075245/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.