Nghe vậy, lòng tôi ngưng lại, hỏi Liêu béo có ý gì? Bố anh ta chưa chết?
Liêu béo gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói:
- Lão già đó nói rồi, vào lúc nguy hiểm cuối cùng bố anh không chạy ra bên ngoài, mà chạy ngược vào nơi sâu hơn.
Tôi cạn lời, nói như vậy mà anh ta cũng tin? Nhưng Liêu béo lại lắc đầu, nói anh ta tin không phải là giáo sư Lâm, mà chính là bản lĩnh của bố anh ta.
Nếu thực sự chạy vào sâu bên trong, anh ta tin bố anh không dễ dàng bỏ mạng như vậy.
Nghe thấy câu nói này, lòng tôi càng thêm nghi hoặc, hỏi Liêu béo, nhà bọn họ rốt cuộc làm nghề gì? Tôi cảm thấy Liêu béo có lẽ không phải người bình thường, bố anh ta đương nhiên cũng thế.
Hỏi xong, tôi nhìn Liêu béo, bởi vì tôi không biết, anh ta có nói với tôi hay không, cho dù anh ta không nói, tôi cũng cảm thấy là chuyện thường tình, chỉ là không nhịn được tò mò trong lòng, vẫn là thử hỏi xem sao.
Nhưng Liêu béo lại không nói gì, tôi vội vàng cười khì khì, nói nếu không tiện, thì không cần nói nữa, tôi vừa nói xong, Liêu béo thở dài một tiếng, sau đó nhìn tôi.
- Cậu em Lý, anh thấy em là người xứng đáng làm bạn lâu dài, nói với em cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng chẳng phải cơ mật quốc gia, nghề nhà anh, thuật ngữ trong ngành gọi là đảo đẩu, chuyên môn làm những chuyện đào bới cổ mộ, tên khoa học là trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075184/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.