Lời Ngô Vân vừa dứt, cả người tôi đã bật dậy từ trên giường, sau đó lên tiếng hỏi Ngô Vân.
- Cậu nói cái gì? Dấu tay máu?
- Con mẹ cậu nữa đừng đùa nhá kính cận, đừng có nói linh tinh, cũng đừng tự dọa mình nữa, bây giờ đều đã là niên đại nào rồi.
Trần Tráng cũng bò dậy, sau đó cất tiếng nói, Ngô Vân cũng trở mình ngồi dậy, ánh mắt nhìn chúng tôi lấp đầy vẻ sợ hãi, sau đó trầm giọng nói.
- Những gì mình nói đều là thật, cũng không thể gọi là dấu tay máu, bởi vì dấu tay ở trên cổ của Chu Đào, cứ giống như là có người đã bóp cổ cậu ta, bóp thành một vết bầm, nhưng màu sắc thì lại đỏ hệt như máu.
Ngô Vân giải thích với chúng tôi, mà giọng nói còn có thần có thái, rõ ràng là hi vọng chúng tôi sẽ tin cậu ta.
- Ngoài điều đó ra, còn có phát hiện nào khác không?
Tôi hỏi Ngô Vân, Ngô Vân bắt đầu hồi tưởng, sau đó nói với tôi.
- Còn một điểm nữa, theo lý mà nói, cứ coi như tự kỷ đã chết, nhưng sắc mặt cũng không thể trắng nhợt đến như thế, mà đêm qua chúng mình căn bản không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, cho dù là bệnh tim của tự kỷ phát tác, nhưng chẳng phải cũng nên có chút động tĩnh gì hay sao?
- Điều này rõ ràng là có điểm khó nói đúng không? Nhà mình ở nông thôn, đối với những chuyện này, con mẹ nó nói không tin, thì là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075051/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.