Beta: Hắc Mộc Tử Lam
xOx
“A~~~ thật là, sao anh không khiếp sợ một chút gì hết vậy? Yamashita Tomohisa vượt ngục rồi đó!!!!!” Kamenashi trừng mắt nhìn người cộng sự của mình.
“Bộ cậu sợ hắn tìm tôi trả thù à?” Akanishi nguýt một cái thật dài rồi bĩu môi. “Yên tâm, tôi có niềm tin vào bản thân lắm!”
“Yamashita Tomohisa vượt ngục đó anh hai!!!!! Chẳng lẽ anh ngu thật hay giả ngu không biết vì sao một sát nhân vượt ngục?”
“Có tù nhân nào trong ngục mà không muốn vượt, cậu nói tôi nghe? Hết 90% ai cũng có tư tưởng đó trong đầu.” Akanishi vỗ vai Kamenashi, nghiêm túc nói.
“Tôi không thèm nói với anh nữa.” Kamenashi cong môi, nện cho đối phương một đá vào chân.
Cùng lúc đó, Ikuta từ trong thang máy bước ra, vẻ mặt có phần tàn tạ so với thường ngày.
“A~ Toto~” Kamenashi bỏ mặc tên cộng sự điếc không sợ súng của mình mà vui vẻ chạy lại bên Ikuta, “Cùng đi ăn cơm đi!”
Ikuta đưa tay xoa lấy đầu cậu.
“Cậu tránh ra.” Akanishi hung hăng đẩy Kamenashi qua một bên, rồi nói với Ikuta, “Tôi với cậu đi ăn cơm, cho con rùa này về nhà ngủ.”
“Akanishi Jin!!!!” Kamenashi nhẫn không được, liền tung thêm một đá.
“Tôi có chuyện nói với bạn trai của cậu, lo về nhà nấu cơm đi!” Akanishi không chịu thua, đá một cú trả đũa.
“Sao không cho tôi nghe?” Kamenashi bĩu môi.
“Cậu sợ tôi cướp đi bạn trai cậu rồi cao chạy xa bay à? Tôi không dám nhận đâu!” Akanishi gạt tên nhóc đang ủy khuất nhìn mình ra.
“Tôi muốn nghe!!!!” Kamenashi giãy nảy.
“Kazuya, về nhà trước đi. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-24/1214220/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.