Tầng 24.” Takizawa bước nhanh qua cửa bệnh viện, tay cầm thẻ căn cước của mình, bỏ lại đằng sau bọn ký giả đang liên tục bấm máy, hò hét ầm ĩ. Akanishi và Kamenashi, hai thằng nhỏ dưới quyền Ueda, lủi thủi chạy theo sếp lớn.
“Các cậu biết bọn phóng viên sau khi chụp hình Ueda đã tuyên bố thế nào với các nhà đài không?” Imai che tay nói nhỏ với Akanishi và Kamenashi, “bộ dạng yếu ớt như vậy, năng lực làm việc rất đáng hoài nghi.”
“Chẳng phải cậu ta đã phá bom mà cứu bao nhiêu mạng người sao?” Akanishi nhướn mày.
“Nhưng lại bị thương.”
Vừa đến trước phòng bệnh của Ueda, Takizawa đá mạnh một phát, cơ hồ muốn đạp gãy cả cửa phòng.
Ueda thư thái ngồi dựa lưng vào tường, tay băng bó mấy lớp.
“Chúc mừng cậu nha sếp Ueda, trong tích tắc mà đã nổi tiếng hơn cả tôi.” Takizawa khoanh tay trước ngực, nhếch mếp giễu.
“A… a… Tsuba-chan~~~ tay đau lắm í!!” Ueda bỏ mặc tên đồng nghiệp đang trừng mắt nhìn mình, anh hướng về phía Imai, cong môi nũng nịu.
“Sao lại thành ra bị thương như thế?” Imai ân cần quan tâm.
“Có một bà chị nào đấy vì sợ quá mà cào nát tay tôi nhá T___T móng tay gì mà dài như đinh, cào tới lòi cả thịt!!!”
Mọi người trút một hơi dài.
Kamenashi đưa lưng về phía Ueda, nhăn mặt nhìn Akanishi.
“Thân cậu là cảnh sát, đừng có nhõng nhẽo như thế! Phá xong bom là được rồi.” Takizawa đưa tay xoa hai bên trán, “cần gì phải làm ồn ào chuyện như thế!”
“Sếp à… bộ sếp bị tên độc xà kia móc mỉa gì hả?” Ueda
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-24/1214214/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.