Mùa đông năm nay có vẻ dài hơn mọi năm, lễ Tình nhân vừa qua đi, Bắc Kinh lại đón một trận tuyết lớn, nhiệt độ hạ xuống đột ngột.
Chuông báo thức lúc 7 giờ sáng vẫn chưa kịp reo, Thẩm Đường đã thức dậy.
Cô nằm trong lòng Tưởng Thành Duật, mà anh vẫn còn đang say giấc nồng. Kể từ khi kết hôn đến nay, cô đã không còn trùm chăn kín đầu mỗi khi đi ngủ nữa, cũng đã quen với việc lấy cánh tay Tưởng Thành Duật làm gối đầu.
Cô khép mắt lại, yên lặng chờ Tưởng Thành Duật tỉnh dậy.
Chiều nay cô phải bay sang Hạ Môn, nên buổi sáng không cần phải đến công ty.
Thẩm Đường chỉ mới nhắm mắt chưa đầy hai phút, điện thoại đặt trên tủ đầu giường bắt đầu vừa rung nhẹ vừa phát nhạc.
Cô chưa kịp xoay người tắt điện thoại, Tưởng Thành Duật đã mở mắt, nhoài người sang phía cô tắt chuông báo thức.
Thẩm Đường vòng hai tay hai chân câu người anh lại, không cho anh nằm xuống.
Tưởng Thành Duật không động đậy được, khẽ vỗ lên vai Thẩm Đường ý bảo cô buông tay, "Hôm nay anh không có họp sáng."
Không có họp sáng có nghĩa là không cần đến công ty sớm, sẽ có nhiều thời gian ở bên cô hơn.
Hai chân vòng quanh hông anh dần trượt xuống, hai cánh tay choàng qua cổ anh cũng được nơi lỏng ra.
Tưởng Thành Duật rời giường, lấy một cái khăn tắm cho Thẩm Đường.
Cô khoác hờ cái khăn lên vai, để mặc anh dẫn mình đi vào phòng tắm.
Tưởng Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niu-giu/3514032/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.