Không phải không yên tâm, mà là không buông được. 
Nhất là khi trải qua giấc mơ vừa nãy, cái cảm xúc mãnh liệt này như đánh thẳng vào từng giác quan của anh. 
Thẩm Đường không nói gì nữa, cúp điện thoại. 
Tưởng Thành Duật ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm rửa, giấc ngủ trưa nay khiến anh vô cùng khó chịu, cảm giác bất an cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. 
Hiếm khi có dịp cuối tuần được nghỉ ngơi, nhưng lại bị một giấc mơ quấy rối. 
Tháng Năm, tiết trời Bắc Kinh vẫn chưa nóng lắm. 
Tưởng Thành Duật đi tắm nước lạnh, tuy đã bình tĩnh lại nhưng anh vẫn còn nhớ như in tình cảnh của của Thẩm Đường ở trong giấc mơ kia, và cả hình ảnh cô gọi tên anh đến khàn cả giọng vẫn không tài nào xóa mờ trong tâm trí của anh. 
Điện thoại có tin nhắn. 
Lục Tri Phi, [Hôm nay em đã mắc một sai lầm lớn, đúng là họa từ miệng mà ra.] 
Tưởng Thành Duật không hiểu gì, cứ nghĩ cô ta gửi lộn người nên anh không trả lời lại. 
Lục Tri Phi lại nhắn tiếp, [Hôm nay em đến câu lạc bộ leo núi, không ngờ Tranh Tranh cũng ở đó. Con bé kể với em về Thẩm Đường, trong lúc nói chuyện em có khen Thẩm Đường giỏi vì dám đá chú út của nó. Tranh Tranh giật mình, con bé nói nó không biết chuyện hai người đã chia tay. Xin lỗi anh nha, em tưởng Tranh Tranh biết chuyện này.] 
Ngoại trừ tin nhắn của Thẩm Đường, Tưởng Thành Duật ít khi nào đọc lại tin nhắn hai lần, anh trả lời lại, [Không sao, chúng tôi vốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niu-giu/1110844/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.