Dù có ngốc cũng biết cô đang định làm gì. 
Tưởng Thành Duật tựa người lên khung cửa phòng để quần áo, lặng thinh không nói lời nào. 
Đĩa trái cây định mang lên cho cô bây giờ đã trở thành đạo cụ che giấu cơn giận của mình. 
Tưởng Thành Duật tiện tay bỏ một miếng trái cây vào miệng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Thẩm Đường, nhưng cô không hề quay đầu lại, không cho anh cơ hội để đối mặt với cô. 
Cô cứ thế mà tùy ý tiêu xài sức chịu đựng của anh. 
Trong lúc im lặng, Thẩm Đường đã dọn xong một vali, cô kéo khóa lại, dựng lên rồi để sang một bên. 
Từ trước tới nay cô cố gắng không mang đồ mình về biệt thự, nhưng ở đây đã hơn ba năm, quần áo trong tủ hơn phân nửa là thuộc về cô. 
Còn có giày, túi xách, trang sức và đồng hồ, dù có lấy thêm bốn cái vali cũng đựng không đủ. 
Thẩm Đường tìm được túi đựng đồ, dự định gom hết rồi mang đi một lần. 
Tưởng Thành Duật đã mất hết kiên nhẫn, đối với Thẩm Đường, dù anh có giận đến mức nào cũng không bao giờ phát cáu với cô. Anh đặt đĩa trái cây xuống bàn bên ngoài, châm một điếu thuốc. 
Giữa làn khói vấn vít, trong nháy mắt anh đã không thể nhìn rõ Thẩm Đường trước mặt mình, chỉ có một bóng hình mờ mờ ảo ảo. 
Vẫn không một ai lên tiếng nói chuyện. 
Tàn thuốc sắp sửa rơi xuống, Tưởng Thành Duật bước đến ngồi xuống sofa, trong phòng ngủ không chuẩn bị sẵn gạt tàn thuốc, anh đành gảy vào thùng rác. 
Tàn thuốc vương vãi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niu-giu/1110838/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.