Mỗi người đi đường sợ nhất chính là gặp phải thời tiết xấu. 
Mà mỗi chủ quán làm ăn thích nhất chính là gặp phải thời tiết xấu. 
Ở biên quan Đông Nhạc, cho tới bây giờ chưa từng thiếu khách qua đường vội vã, mà Điều Nhân khách điếm mở cửa vì bọn họ. 
Đại khách điếm cao gần ba tầng, là khách điếm lớn nhất trong vòng trăm dặm trở lại đây, vô luận là thương khách, hiệp khách, quan quân, hay là vãng lai hoặc văn nhân mặc khách** cũng đều phải nghỉ chân chốn này. 
**người có học biết thơ văn 
Chủ quán là con người tao nhã có hiểu chút văn thơ, đã đặc biệt dành một mặt tường để cho người ở trọ có thể đề ra chút thơ trên đó. 
Hôm nay, vừa đúng lúc có hai nho sĩ từ biệt tại đây, một người trong đó cảm khái vạn thiên, mượn bút mực của chủ quán, viết trên tường bài thơ “Biệt Đổng Đại”[1] của Trung Nguyên Đại Đường. 
“Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân 
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân 
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ 
Thiên hạ hà nhân bất thức quân.” 
Vị bằng hữu kia đứng ở bên cạnh nhìn y viết tặng, vừa lắc đầu ngâm tụng, vừa cảm khái vạn thiên, dường như nước mắt đều sắp rơi xuống. 
“Trương huynh, đa tạ huynh tặng ta bài thơ này, chỉ là ta không thể so với tiền nhân Đổng Đại được, chuyến đi này có thể bình an trở về đã đủ rồi.” Người được tặng thơ nói. 
Vị Trương huynh kia vội vàng thấp giọng khuyên giải, “Lý huynh cần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-vuong/2385249/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.