Chương trước
Chương sau
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền

Thì ra cảm giác bị đâm lại khủng bố như vậy, thì ra đau đớn của vết thương trí mệnh tuyệt đối không đơn giản hời hợt như trên phim ảnh! Thân thể người phàm không thể chịu được đau đớn như thế. Nàng lại một lần nữa nhận thức được sự khác nhau giữa mình và tu sĩ, trước mặt thực lực khủng bố, nàng chính là bị thịt, chỉ có thể mặc người ta dày xéo!

Đúng lúc này có người vú già quét sân, ở bên ngoài phòng nhìn thấy một kiếm sắc nhọn ngoan tuyệt kia, sợ đến rơi cả chổi, hét ầm lên.

Tiếng kêu của bà vừa lớn vừa vang, làm cho Thạch Quý San thần trí điên đảo giật mình, theo bản năng rút kiếm ra, một dòng máu tươi phun ra. Mấy giọt máu bắn ra, rơi xuống mặt nàng. Nàng cứng nhắc mấp máy môi, trên đầu lưỡi cảm nhận được vị máu tươi.

Mùi vị này làm cho nàng bỗng nhiên giật mình. Trừ yêu hàng ma mới là thiên chức của tu sĩ, mấy lần nàng đi theo trưởng bối sư môn xuống núi, cũng đã có vài lần giết yêu quái, nhưng giết người tay không tấc sắt? Nàng chưa từng làm như vậy, dù sao nàng cũng là người tu hành, không phải là đao phủ.

Thạch Quý San bỗng nhiên kịp suy nghĩ, mình vừa mới đâm Ninh Tiểu Nhàn một kiếm tàn ác, hơn nữa lại nhắm ngay tim nàng ta. Nếu không phải nữ nhân này tránh kịp, đã sớm bỏ mạng dưới kiếm của nàng.

“Ta suýt nữa đã lấy mạng nàng ra!” Ý nghĩ này nhảy vào trong đầu nàng, làm cho động tác trên tay nàng hơi chậm lại, “Làm sao bây giờ? Ngoài cửa đã có người nhìn thấy, là ta đâm nàng! Nếu sau này Quyền sư huynh biết được, có thể tha thứ cho ta không?”

Vừa nghĩ tới Quyền Thập Phương, trong đầu nàng đột nhiên lại nổi lên một tia hung ác quanh quẩn. “Ta cần gì phải để ý Quyền Thập Phương nghĩ như thế nào, ta còn cần gì sự tha thứ của hắn sao? Hắn đã phụ lòng người! Cũng chỉ là người coi thường tình cảm của ta!”

“Thôi, thôi! Ta đã ra tay thì nên giết luôn nàng ta! Dù sao một khi chuyện ở đây bị truyền ra ngoài, tim của Quyền sư huynh cũng không quay lại. Nữ nhân này ba phen bốn bận khiến cho ta khó chịu, ta giết nàng, làm cho mình thoải mái, làm cho Quyền Thập Phương đau lòng muốn chết!”

Tuy suy nghĩ trong đầu nàng xoay chuyển nhiều như vậy, thật ra thì cũng chỉ trong nháy mắt.

“Chạy mau! Sát ý của nàng không giảm!” Trường Thiên vội vàng nói bên tai Ninh Tiểu Nhàn. Hắn có thể nhìn ra, nữ nhân này đã bị tâm ma thao túng, không giết được Ninh Tiểu Nhàn tuyệt không bỏ qua. Giờ phút này hắn càng thêm hy vọng mình có thể đứng bên cạnh nàng, mà không phải chỉ có tiếng nói. “Ra khỏi phòng lập tức vào Thần Ma ngục. Nhanh!” tính mạng ở trước mắt, những thứ khác đều bỏ qua một bên.

Ninh Tiểu Nhàn vốn bị thương thế của mình làm cho kinh sợ, nàng lớn như vậy còn chưa từng bị thương như thế này. Nàng cũng nghĩ tới, có lẽ dọc đường đi sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn, nhưng tuyệt đối không đoán được, lần đầu tiên lại bị thương nặng đến vậy còn do con người gây ra mà không phải do yêu quái. Hai chân nàng giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy. May mà Trường Thiên luôn miệng thúc giục, cũng khiến cho nàng bước ra khỏi trạng thái thất thần tỉnh táo sớm hơn Thạch Quý San.

Nữ nhân này sẽ không bỏ qua cho mình! Nàng trước tiên ý thức được điểm này.

Thừa dịp Thạch Quý San còn đang hoảng hốt, nàng một tay túm túi đựng đồ, chọn lấy một bọc giấy rời rạc, hất bột phấn màu đỏ trong đó lên, phất tay ném về phía mắt của Thạch Quý San!

Mặc dù nàng đang kinh hoảng, nhưng đồ lấy ra lại cực kỳ có hiệu quả, hiệu quả không hề thua kém vôi bột mà Vi tước gia Vi Tiểu Bảo trong “Lộc Đỉnh Ký” luôn mang theo bên người.

Bột ớt do đầu bếp Hoàng phủ tự làm!

Hôm nay nàng đã từ giã Hoàng lão tài rồi, hai vị đầu bếp Hoàng phủ đương nhiên sẽ biết nàng cần gì. Tất cả mọi người đều trong giới nấu ăn, còn từng tỷ thí với nhau, tự nhiên là anh hùng tiếc anh hùng, hai vị đầu bếp liền mang đồ quý trọng của mình ra tặng cho Ninh Tiểu Nhàn. Trong đó có một gã đầu bếp là người Đàm Châu, đồ hắn đưa tặng, chính là cây ớt vẫn còn chưa phổ biến ở nơi này.

Thời tiết ở Đàm Châu lạnh quanh năm, mà thời tiết ở các khu vực khác nhau lại chênh lệch nhiều, vì vậy khẩu vị của người dân ở đây tương đối đặc biệt, là rất thích cay. Trời lạnh, ăn mấy quả ớt vào bụng, cả người nóng bừng, mồ hôi từ chóp mũi xuống từng giọt, quả nhiên là phòng lạnh tránh ẩm. Nhưng mà thức ăn ở nơi này, bất kể là xào, nướng, hấp, rán, hầm hay là nấu, luộc, om, trộn với rau đều nhạt nhẽo đến không thể yêu thích nổi.

Vị đầu bếp này được Hoàng lão tài mời đến huyện Tứ Bình, nghĩ đến khẩu vị của chủ nhà nên tất nhiên không thể làm quá cay, thường xuyên thiên vị làm thêm cho nàng hai món cay. Bảo bối quý giá mà hắn mang từ nhà đến, chính là bột ớt do hắn tự phơi tự nghiền.

Đồ đưa cho mình dĩ nhiên sẽ đặc biệt để ý. Nguyên liệu hắn dùng chủ yếu là “Ớt vương” cực cay, loại ớt này nhỏ có hình như quả xoan, khác hẳn quả ớt hình bầu dục bình thường, nhưng độ cay thì hơn gấp chục lần, quả nhiên là cay đến không giống ai. Đầu bếp đem cả quả ớt này và ớt vàng, cả hạt ớt và thân ớt để nguyên, phơi khô, lại dùng chày giã mịn, về căn bản ép tất cả chất cay của ớt ra.

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy, tò mò lấy một ít để nếm, lập tức cảm thấy đầu lưỡi bùng nổ một vị tươi mới, sau đó miệng nóng bừng bừng, vội vàng uống mấy ngụm nước suối lớn lạnh như băng, mới miễn cưỡng làm dịu được vị cay. Dáng vẻ chật vật của nàng còn bị Trường Thiên giễu cợt vài câu.

Nàng mới chỉ nếm một chút đã không chịu nổi như vậy. Thế thì Thạch Quý San bị bột ớt ném thẳng vào mắt thì sao đây?

Động tác của Ninh Tiểu Nhàn nhanh nhạy, Thạch Quý San vốn không ngờ nữ phàm nhân này còn có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, chưa kịp phản ứng thì một đám bột phấn đã bay vào trong mắt.

Nàng ngạc nhiên nhắm mắt lại. Đáng tiếc tu sĩ dù lợi hại hơn nữa, pháp lực cũng không luyện đến đôi mắt.

Thứ đồ mạnh mẽ như vậy, độ phát tác cũng vô cùng nhanh. Nàng đột nhiên cảm thấy trong mắt nổi bừng lên một ngọn lửa, trong đáy mắt cảm thấy cay nóng. Cảm giác đau đớn chưa từng gặp phải bao giờ, mãnh liệt như thế, đâm thẳng vào hai mắt nàng, thoáng chốc nước mắt ứa ra, hình dáng người phía trước cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lúc này, nàng mới lui về phía sau hai nước, phát ra tiếng kêu thảm thiết! Ngay khi kêu lên thành tiếng, nàng liền cảm thấy ngược lại cảm giác đau đớn trong mắt càng rõ hơn, mà dường như cũng cảm nhận được cảm giác lửa thiêu, theo đôi mắt lan vào trong đầu, giống như bom nổ, nổ cho cả đầu đau đớn.

Ninh Tiểu Nhàn cũng không nhàn rỗi. Nữ nhân trước mắt thị lực đột nhiên bị ảnh hưởng, tạm thời không bận tâm đến nàng, nhưng sau đó nhất định sẽ điên cuồng chém loạn, mình còn ở đây thì quá ngu xuẩn.

Cửa ở đối diện. Nàng và cánh cửa, chỉ cách một Thạch Quý San.

Thời gian quý giá. Từ bả vai không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn bị xé toạc, nàng cắn răng không để ý, chuẩn bị nhảy qua người Thạch Quý San. Chuyện này khá là mạo hiểm, nếu Thạch Quý San cảm nhận được sự tồn tại của nàng, chỉ cần vung tay là có thể chẻ nàng ra làm đôi.

Nàng đánh cuộc, đánh cuộc kinh nghiệm đối địch của mụ ngốc này quá ít, trong chốc lát sẽ chưa kịp phản ứng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.