Chương trước
Chương sau
Từ đáy lòng nàng hiểu, điều này phần lớn nhờ tác dụng chậm của việc ăn gạo Vân Hương và linh đan. Mặt khác, thần tiên gì mà lại chế tạo riêng một bộ phương pháp luyện thể cho con người chứ? Nàng sống ở thế giới này càng lâu, càng cảm thấy người tu tiên vô cùng ích kỷ.

Trái lại với nàng, gần đây sắc mặt Trường Thiên không tốt lắm, dường như trong suốt hơn so với trước đây. Nàng nghi ngờ hắn lén dùng thần lực làm chuyện gì đó, nhưng hắn lại không chịu nói.

Giờ phút này, nàng đang người đầy mồ hôi tập động tác thứ chín ở tầng thấp nhất của Thần Ma ngục. Tới hiện tại, Trường Thiên yêu cầu nàng phải giữ mỗi động tác trong một trăm hai mươi hơi thở, sau khi làm xong tám động tác đầu tiên thì chỉ cho phép nghỉ một khắc, sau đó sẽ phải lặp lại một vòng. Sau sáu vòng như thế mới có thể tiến hành tập động tác thứ chín.

Chính hắn ấy à, thì ung dung vừa nhấp trà, vừa đọc sách với vẻ khoan thai, phương pháp tiên nhân này thật khiến nàng ghen ghét chết mất.

Sách mượn từ chỗ Ngôn tiên sinh. Vị Tây Tịch coi sách như mạng, trong buồng xe lại sắp xếp tràn đầy sách là sách, không biết sau khi đến đích thì hắn làm thế nào để chuyển được. Ninh Tiểu Nhàn phát hiện nhiều cuốn quý báu trong hòm của hắn, ví dụ như ‘Thần lục thông sử’ giới thiệu tỉ mỉ lịch sử của Nam Chiêm bộ châu, bộ sách này có tám cuốn, tuy không nói kỹ về thần chiến thượng cổ, nhưng ít ra miêu tả tương đối thích hợp về lịch sử đại lục trong ba ngàn năm gần nhất, nhất là nhắc tới sự phân bố thế lực trên đại lục hiện nay.

Lại ví dụ như có một quyển sách khác quý trọng hơn, đó là ‘Thần Tiên Ma Quái Dị Chí Lục’, lại có thể bao gồm các loại yêu, tiên từ xưa đến nay, bên trong không chỉ giới thiệu các thần thú, cự yêu thời viễn cổ, còn trình bày sự biến đổi chủng loại và phát triển sinh sôi nảy nở của yêu quái mấy trăm năm qua, thậm chí Ninh Tiểu Nhàn còn tìm được tài liệu liên quan đến thần thú Ba Xà ở trong đó.

Hai bộ sách này chính là tài liệu mà nàng và Trường Thiên cần gấp. Trường Thiên có một thân thần thông, lại bị giam trong Thần Ma ngục không thể xuất hiện bên ngoài, hắn chỉ có thể làm tham mưu cho Ninh Tiểu Nhàn. Nhưng dù hắn học thức uyên bác, thì những kiến thức đó cũng thuộc về ba vạn năm trước rồi. Không nhắc đến cái khác, chỉ nói riêng bộ tộc phục bức, đó là loài yêu mới mà hắn chưa từng gặp. Cái gọi là biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, việc chuẩn bị bài này đương nhiên rơi xuống đầu hắn rồi.

Mấy bộ sách này được đặt trên chiếc bàn hắc thạch, xếp cạnh hắn mà cũng cao như một người. Điều khiến Ninh Tiêu Nhàn tức giận nhất chính là, người này rõ ràng dùng thần thức đảo qua là có thể thu hết nội dung trong sách vào đầu, còn có tác dụng hơn đĩa chỉ ghi (CD-R) trên địa cầu, nhưng hắn lại cứ thích tự tay lật xem. Nhất là vào lúc nàng luyện công cực khổ, hắn nhìn thấy lại càng thong dong.

Nàng đầy suy nghĩ lung tung trong đầu, bất giác khẽ hạ cánh tay đang vịn sau đầu. Trường Thiên hai mắt vẫn nhìn chằm chằm sách, nhưng ngón tay lại búng nhẹ, một hòn đá đen chẳng biết từ đâu ra, va vào khuỷu tay nàng. Mặc dù không mạnh, nhưng vẫn tạo ra cơn đau nhức, rất lâu không tiêu tan!

Ninh Tiểu Nhàn chán nản! Yêu cầu của Trường Thiên đối với nàng thật sự nghiêm khắc đến biến thái. Hôm bị Thạch Quý San đâm bị thương, khi hắn chữa thương cho nàng thì nói lời nhỏ nhẹ, thậm chí không so đo tay phải nàng sỗ sàng trên người hắn, sao mà chưa quá một tháng đã biến thân trở thành huấn luyện viên ác ma mặt đen rồi, chẳng lẽ hắn định trả thù hành vi sắc của nàng trước kia, kéo dài đến bây giờ mới có cơ hội triển khai?

Nam nhân này, quả nhiên hẹp hòi vô cùng, bị sờ hai cái cũng có rụng miếng thịt nào đâu!

Dù còn đang đọc sách nhưng thần thức Trường Thiên vẫn chú ý nhất cử nhất động của nàng, thấy nàng đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi, thì biết ngay nha đầu này lại kể tội hắn trong lòng, hắn âm thầm cười khổ. Tối nào cũng ngửi hương thơm ngọt ngào của nàng khi ngủ, hắn cứ nhớ tới nụ hôn động tình khi đó. Nếu như lúc này hắn có thể ra khỏi Thần Ma ngục, thì cả đời này nàng không cần vất vả như thế. Đáng tiếng, sinh linh trên đời chính là như vậy, chuyện không như ý vô cùng bình thường.

Nàng vất vả mãi mới làm xong nhiệm vụ hôm nay, cả người đã ướt đẫm như vừa được vớt từ trong nước ra, bất đắc dĩ đến tầng ngục thứ năm múc nước suối tắm, lúc này mới khoan khoái ra khỏi Thần Ma ngục. Nàng không dám gội đầu, nếu không cả buổi sáng nàng đều ở trong buồng xe, lúc đi ra ngoài đột nhiên đầu tóc ướt át, người khác không muốn nghi ngờ cũng không được.

Ao nhỏ ở tầng thứ năm vô cùng thần bí, nước bên trong vừa trong vừa ngọt, hơn nữa dù có múc thế nào mực nước cũng sẽ không giảm xuống tí nào, xem ra cũng không phải nước suối phàm trần. Mấy ngày nay nàng đi theo thương đội, từng bắt mấy con cá sông trong suối để nuôi trong linh tuyền này. Giờ mới qua mười ngày, cá đã béo ú, tinh thần sáng láng, kích cỡ cũng dài hơn một thước, hiển nhiên sống rất dễ chịu, lại không biết bản thân mình đã bị phán cái chết chậm từ sớm, mỗi lần Ninh Tiểu Nhàn thấy chúng nó thì đều cân nhắc xem ăn thế nào.

Giằng co mấy canh giờ, nàng lại vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, đã đến giờ Mùi. May mà mỗi ngày thương đội chỉ ăn cơm vào giờ sáng sớm và chiều muộn, như thế có nghĩa là nàng có thể trốn trên xe cả ngày. Nếu có người muốn ăn thêm bữa trưa thì phải làm tổ trên xe gặm lương khô của mình.

Giờ phút này, bầu trời u ám, gió to gào thét, mây đen áp đỉnh ngọn núi xa xa, trong đám mây như xuất hiện tia sáng, xem ra bên trong có tia chớp, vọt tới đây theo làn gió thổi. thời tiết trong núi lớn là thế, một khắc trước còn nắng gắt như lửa, sau một khắc thì đã mưa tầm tã được rồi. Sắc mặt ông trời xấu thế, đoán là một lát nữa, bầu trời sẽ trút mưa xuống rồi.

Sắc mặt Đặng Hạo cũng u ám y như sắc trời.

Lúc này thương đội vừa mới đi tới một vùng trũng, trên đầu là vách đá cao cao. Nếu bị vây ở chỗ này, nước mưa bốn phía chảy ngược, cho dù người ngựa không sao, hàng hóa lại bị chìm. Một loạt hàng hóa trong thương đội đều được đóng gói bốn tầng, tầng tận trong cùng có chất liệu tương tự vải bạt, ở giữa là tầng giấy dầu, bên ngoài phủ hai tầng da trâu đã được thuộc, đảm bảo nước mưa không lọt vào được, nhưng nếu nước dâng từ mặt đất lên thì xong đời rồi, hơn mười xe hàng của hắn chỉ tính giá thành thôi cũng đã hơn vạn lượng bạc, một khi thua lỗ thì sẽ khiến thương đội thiệt hại nặng nề.

Đáng sợ nhất còn không dừng lại ở đó. Vách đá cao chót vót, núi đá trần trụi, chỉ bằng mắt thôi hắn cũng có thể nhìn thấy ở dưới sườn núi xa xa có đất đỏ. Mưa trong núi mạnh và dữ, rửa trôi cát đá bùn đất cũng không phải chuyện lạ, những thứ này mà lăn xuống thì sẽ tạo thành đất đá trôi, nếu bọn họ còn đứng trong khe núi, thì chẳng phải chờ bị chôn sống sao? Với diện tích đất rừng này thì quy mô đất đá trôi không lớn nhưng chỉ một trận nhỏ thôi cũng đủ lấy đi hơn hai trăm mạng người trên dưới, cộng thêm gia súc hàng hóa của thương đội, tất cả phải chôn thân ở đây.

Đáng giận nhất là, không ít thương đội qua lại trên con đường này, nếu như toàn bộ bọn họ bị diệt ở đây thì không quá hai ngày sợ rằng sẽ bị những đội ngũ khác đi ngang qua nhặt được. Dù Đặng Hạo có tính tình tốt, nhưng không bao giờ để xảy ra chuyện như thế, bởi vậy hắn chỉ liếc nhìn bầu trời rồi trầm giọng hạ lệnh: “Đẩy hết tốc độ đi về phía trước.”

Bọn họ không chỉ phải đi vội về phía trước, còn phải đi về chỗ cao mới có thể đảm bảo mực nước sẽ không dâng lên, vả lại có thể quan sát tình hình bốn phía. Trong núi sâu có nhiều dã thú, yêu quái thích nhân dịp mưa xối xả và đêm tối để tập kích con người.

May là lính trinh sát mà thương đội phái đi phía trước giờ đã vội vã trở về, báo lại cho Đặng Hạo trên sườn núi phía trước có Cự nham có thể cư trú. Cho nên toàn bộ thương đội lập tức thay đổi hướng, bắt đầu hành quân về phía chỗ cao. Lúc này thì nhìn ra bản lĩnh của Đặng Hạo, cây cối trong rừng sâu này rất to, các cây cách nhau rất xa, ngược lại cây cỏ rất thưa thớt, thế mới để xe ngựa đi vào được. Bây giờ thời gian quý giá, hắn sai thuộc hạ cưỡi ba con ngựa đi trước, ở giữa là xe của khách, đồ tiếp viện và lương thực để ở cuối cùng, tính là nếu không kịp chạy trốn thì vứt lại đồ tiếp viện, bởi vì gia súc kéo đồ tiếp viện và lương thực đi chậm nhất.

Trong lúc nguy cấp, tính mạng và hàng hóa quan trọng nhất, mất đồ tiếp viện còn có thể tính từ từ, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn thì còn nói gì nữa?

Hắn hạ từng mệnh lệnh, không thuộc hạ nào không theo, hiển nhiên kỷ luật hết sức nghiêm khắc. Hai khách thương theo đội cũng rất có kinh nghiệm, nhìn sắc trời vốn đã rất sợ, thấy thương đội phản ứng nhanh chóng, trong lòng bớt lo lắng hơn.

Mọi người vung roi giục ngựa, cố gắng hết sức chạy nhanh về phía trước, đều hy vọng tới được cự nham trước khi trời trút mưa xuống. Gia súc được thương đội chọn lựa để gánh nặng đều chú trọng sức bền, tốc độ không bằng lương câu bình thường, ai nấy đều gấp đến mức vã mồ hôi, hận không thể chắp cánh bay đi.

Mây đen trên đầu dường như cố ý cho bọn họ thời gian. Đã qua gần hai khắc còn chưa mưa. Hình dáng cự nham càng ngày càng rõ ràng trong tầm mắt mọi người, có hai khắc nữa thôi, hẳn đã chạy kịp rồi. Trầm tĩnh như Đặng Hạo mà cũng không khỏi nở nụ cười.

Đáng tiếc ông trời lại cố ý đối địch với bọn họ.

Lúc này trời đã mời tối, cát bay đá chạy, nham thạch đi qua bên người, cây to thoạt nhìn trùng trùng điệp điệp như quỷ ảnh, dường như ẩn giấu vô số nguy hiểm. Có điều nhìn nhiều rồi, mọi người không thấy lo, chỉ mải vùi đầu chạy đi.

Một đám cây phía trước đột nhiên đong đưa, có là gì trong thời tiết gió bão này? Hầu như chẳng ai chú trọng cả, nhưng ngay sau đó vang lên một tiếng rống giận rung trời, sau lùm cây xuất hiện một bóng hình khổng lồ!

Không biết cái bóng này đã ẩn núp ở đây bao lâu, chẳng qua là một khối đen nhánh, cuộn tròn trên mặt đất như một tảng đá to, nên không khiến ai chú ý.

Cũng bởi vì như thế, đến khi một con ngựa phía trước thương đội gần đụng vào người nó thì đồ chơi này mới đứng lên.

Gấu nâu! Hơn nữa là một con Cự Vô Phách mười phần. Dường như tiếng gió xung quanh cũng bị uy thế của nó dọa sợ đến nỗi ngừng lại.

Theo Ninh Tiểu Nhàn nhìn sơ sơ, nó đứng lên thì cao ít nhất hai trượng, nói cách khác chiều cao của nó qua sáu mét! Đây là khái niệm gì? Căn nhà tầng lửng chuẩn của Trung Quốc tính từ mặt đất lên trần nhà cao nhất cũng không quá năm mét rưỡi!

Con gấu này rất đẫy đà, như một ngọn núi nhỏ cản trước mặt thương đội. Nó phát ra tiếng gầm gừ rất sung sức, rất có sức xuyên thấu, ẩn chứa sự điên cuồng, tức giận khó tả, chỉ rống một tiếng đã khiến đám ngựa kéo hàng hóa hí lên, sợ tới mức bủn rủn chân như muốn ngã xuống đất.

Con thú khổng lồ như thế, có lực chấn nhiếp khủng bố như vậy, thật sự chính là cơn ác mộng mà người đã đi qua rừng núi hoang dã không muốn gặp nhất!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.