Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, mọi mệt mỏi cùng đau nhức ngày hôm trước đều đã biến mất không thấy gì nữa. Tôi thể công hiệu không chỉ ở chỗ cải thiện thể chất, cũng làm tăng nhanh tốc độ hồi phục của cơ thể nàng. Hiện tại sức lực toàn thân nàng đều dùng không hết, thực tế dưới chân đi đường như bỏ thêm nệm êm, nhẹ nhàng mà có co dãn. Xem ra, Trường Thiên phép huấn luyện cực hạn quả nhiên rất hữu hiệu.
Tối hôm qua nàng ở trong Thần Ma ngục gieo xuống Linh Mễ- một loại hạt giống Mộng Hoàng Lương, hôm nay bắt đầu dùng loại gạo mới rồi. Sáng ra tiến vào tầng thứ năm xem xét, Mộng Hoàng Lương đã đủ chín rồi.
Tức nhưỡng quả nhiên đáng tin, nó trồng ra loại linh mễ này, sớm đã không phải bộ dạng hạt giống có vẻ bệnh mà nàng cầm ở trong tay nữa. Hiện tại sinh trưởng ở trong thần thổ từng hạt Hoàng Lương no đủ, tùy tiện vê đi lớp vỏ bên ngoài, lộ ra hạt bên trong hồng sáng long lanh, dường như là thủy tinh màu hồng tốt nhất.
Nàng thử nấu một chén gạo mới, phát hiện hương vị quả nhiên ngon hơn gạo Vân Hương, sau khi vào bụng nhiệt lưu cũng càng nhiều hơn chút ít- gạo kê dinh dưỡng vốn không cao, thực tế Mộng Hoàng Lương là linh mễ tứ phẩm, phẩm giai bản thân thì càng cao. Sáu mươi linh thạch này quả nhiên không có uổng phí a.
Đáng nhắc tới chính là, hôm qua đưa xác chết yêu quái vào Thần Ma ngục, để cho tức nhưỡng thêm đồ ăn. Cho nên hiện tại màu sắc của tức nhưỡng đã từ vàng nhạt chuyển thành màu đỏ nhạt, một bộ ăn uống no đủ, thấy nàng đến càng thêm biểu thị hoan nghênh. Theo lời Trường Thiên nói, năng lực hấp thu của tiểu gia hỏa này xa xa không chỉ không tệ, mà lúc Thần Ma ngục cường thịnh nhất, màu sắc tức nhưỡng có màu tím đen đấy, vậy đái khái cái gọi là “Đỏ đến biến thành màu đen” a?
Kế tiếp, nàng đi nơi thương đội Vân Hổ đóng quân tiếp tục thu xác chết yêu quái. Có hiệu ứng quảng cáo chừng khoảng một ngày trước, trong nhà kho của thương đội xác yêu quái chồng chất còn cao hơn hôm qua, lại có trên dưới gần 200 con. Nàng đương nhiên thành thực không khách khí mà thu nhận, may mắn hôm qua doanh thu tương đối khá, bằng không thì đám xác yêu hơn hai mươi vạn lượng bạc có thể sẽ trả không nổi rồi. Loại cơ hội tốt, ngàn năm có một này, tiếp theo muốn gặp lại không biết được phải đợi bao lâu về sau rồi. Đương nhiên, nàng cũng biết loại hư cảnh này không bền, vài ngày kế tiếp, xác yêu quái càng thu càng ít.
Nàng ở tại nơi đóng quân vòng vo hai vòng, vốn là muốn tìm vợ chồng Trương Sinh đưa Dịch Dung Đan. Nào biết bọn tiểu nhị nói, từ sau khi tiến vào Nham Thành thì không thấy bóng dáng hai người bọn họ, tựa như lúc trước đến bất kỳ một cái thành thị nào tiếp tế. Dù sao lúc nhổ trại rời đi, bọn hắn sẽ xuất hiện, bởi vậy cũng không có nhiều người hỏi tung tích của bọn hắn. Cùng mất tích không thấy còn có Ngôn tiên sinh, người này càng không có cảm giác tồn tại.
Ninh Tiểu Nhàn không có tìm được vợ chồng Trương Sinh, lại không cẩn thận liếc qua Đặng Hạo đang rầu rĩ không vui. Hắn ngồi ở trong phòng chuyện dụng của thương đội ngẩn người, nước trà trước mặt tràn đầy cũng đã hoàn toàn lạnh mất, hiển nhiên một ngụm cũng không uống. Lá trà quý giá, Đặng Hạo càng yêu thích trà, tình hình này không thấy nhiều, hiển nhiên giờ phút này hắn đang phiền não bất thường.
Thương đội Vân Hổ thay nàng thu hơn hai trăm xác yêu quái. Phần nhân tình này cũng nên thừa nhận đấy, vì vậy nàng đi vào nói lời cảm tạ. Đặng Hạo gặp được nàng ngược lại rất vui vẻ, hắn là một người luyện võ, nhìn thấy tư thế Ninh Tiểu Nhàn đi đường cũng biết công phu của nàng có chút thành tựu rồi. Hắn chỉ cảm thấy được cô nương trước mặt này biến hóa rất lớn. Bí mật trên người cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không dễ dàng nhìn thấu.
Hai người hàn huyên vài câu, dáng cười trên mặt Đặng Hạo dần dần biến mất, hiển nhiên lại nghĩ tới tâm sự. Lúc này nàng vốn nên cáo từ rời đi, dù sao nàng cùng Trường Thiên đều giữ vững tín niệm là nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, kết quả vẫn nhịn không được hỏi: “Đặng đại ca, có tâm sự gì khó giải, không ngại nói với ta đi.”
Nàng còn không có ý xấu đến hỏi người ta “Ngươi có cái gì không vui, nói ra để cho ta vui vẻ.”
Hai ngày nay Đặng Hạo đang phiền não đến cơm nước không vào. Tìm mấy cái phó lĩnh đội đến thương lượng vài lần cũng không tìm ra được một ý kiến tốt. Giờ phút này thấy nàng vui vẻ hỏi, nghĩ đến tiểu cô nương trước mặt này vẫn chưa tới hai mươi tuổi có thể biết cái gì, vốn định nói hai câu xã giao để cho qua, kết quả lời nói đến đầu lưỡi vòng vo vài vòng, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà biến thành: “Cái này vốn là một chuyện tốt, chỉ là cảm thấy do dự,không yên.”
Hắn đã mở miệng, thì cũng không nghĩ dừng lại.
Hoá ra sau khi hắn đến Nham Thành, thì nhận được thư của thương đội Khánh phong. Là chính Tổng Khánh Phong đích thân ký phát, mời hắn gia nhập thương đội Khánh Phong “Chung tương hoạt động lớn” Thương hội này quy mô cực lớn, ở toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu đều có thể đứng trong hàng top 10, ở trên cả đại lục có hơn bốn mươi chi nhánh, có thể nói là lão đại bên trong thương hội rồi.
Đặng Hạo tự thành lập thương đội Vân Hổ đến nay cũng có thời gian hơn mười năm, một lần đi thương lúc nào mà không cẩn thận lại cẩn trọng chứ? Truy cứu nguyên nhân, là do thương đội này của mình quy mô quá nhỏ, nhân thủ quá ít,chịu không được tổn thất, chịu không nổi giày vò. Hình thức thương đội tư nhân nhỏ như hắn vậy chỗ nào cũng có, mộng tưởng của mọi người đơn giản là ôm lấy cái thành thị cỡ lớn hoặc là thương hội lớn, từ đó về sau được thu nạp vào đường đi của tổ chức, rất nhiều chuyện chính mình đã không cần phiền não nữa.
Gia nhập thương hội lớn chỗ tốt rõ ràng, hơn nữa đây là quản lý Tổng Khánh phong phát lời mời. Nếu như hắn đồng ý, tương đương với chuyện một người ngay cả cộng tác viên cũng không phải, đột nhiên được gia nhập công ty quốc tế lớn hơn nữa lập tức tiến nhập vào biên chế, vậy sau này đi đi hành thương thì muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn tài nguyên có tài nguyên, so sánh hiện tại an nhàn hơn nhiều lắm, chỉ là cái cờ hiệu “Thương đội Vân Hổ” này của hắn đã có hơn mười năm rồi, về sau phải đổi thành chữ “thương hội Khánh Phong” rồi, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút không bỏ được.
Chẳng qua Đặng Hạo cũng là người biết chuyện, sẽ không vì chút tiếc hận trong nội tâm mà cự tuyệt Khánh Phong mời, nếu không một đám bộ hạ cũ kia cũng sẽ không bỏ qua đâu. Chính thức làm hắn khó xử đấy, nhưng lại bởi vậy dẫn xảy ra một chuyện phiền phức.
“Nếu như ta đồng ý, Thương đội Vân Hổ sẽ nhập vào chi nhánh Lôi Châu của thương hội Khánh Phong.” Lôi Châu ở phía tây Nham thành, đại khái đi hơn một tháng là có thể tới, vừa mới đi vào trong đó đã xử lý thủ tục giao tiếp, “Thế nhưng theo ta nghe ngóng, người chủ sự chi nhánh Lôi Châu là Phúc Trường An, bản thân lại là một người yêu tiền như mạng, thật hổ thẹn, thương đội Vân Hổ đi thương nhiều năm, trong tay của ta lại không tích lũy được bao nhiêu tiền.” Nói thật thì đi thương là nghề nguy hiểm cao, thiên tai đều có thể mang đến tổn thất, Đặng Hạo làm người trung hậu, đưa cho nhân viên thương vong tiền trợ cấp lại cao hơn bình thường, bởi vậy so với thành viên bình thường tất nhiên hắn trôi qua dư dả chút ít, nhưng lại không có bao nhiêu tiền dư để đút lótcho chủ sự chi nhánh Lôi Châu này.
“Chi nhánh Lôi Châu đã có được 7 thương đội, chúng ta mới đến, khó tránh khỏi bị xem nhẹ.” Đặng Hạo cau mày nói, “Ninh cô nương ngươi có chỗ không biết, ở bên trong thương hội lớn, tiền lời tốt, tuyến đường nguy hiểm ít thuộc về ‘tuyến đường phì nhiêu’, bình thường đều bị chủ sự phân phối cho chưởng quản tâm phúc của thương đội, giống như chúng ta vậy …”
Nàng đã hiểu rõ, Đặng Hạo lo lắng sau khi gia nhập chi nhánh Lôi Châu của thương hội Khánh Phong sẽ bị chủ sự chèn ép, không những không thuận tiện, còn bị phân chia thương lộ khó đi, vậy chẳng thể tiêu dao khoái hoạt bằng thương đội Vân Hổ hiện tại rồi. Nhưng mà đến lúc đó nếu thoát ly khỏi thương hội Khánh Phong ra làm một mình, vậy thì lại đắc tội người ta, không có lợi nhất.
Nàng ngưng thần nghĩ nghĩ, mới hỏi: “Ngươi cũng biết vị chủ sự họ Phúc này, năng lực làm việc như thế nào?”
“Nghe nói khá cần cù nỗ lực. Lúc hắn vừa điều đi chi nhánh Lôi Châu, chỗ đó chỉ có hai thương đội.” Phẩm hạnh chủ sự tương lai, Đặng Hạo hiển nhiên cũng đã nghe ngóng, “Lúc này mới qua thời gian sáu năm, chi nhánh Lôi Châu cũng đã gia tăng đến bảy đội, mà lợi nhuận hàng năm trình lên đều khá tốt, hiển nhiên cũng là người có bản lĩnh.”
Nói đúng là, ngoại trừ bên ngoài tham tài, ý nghĩ vẫn rất khôn khéo, năng lực vẫn phải có rồi?
“Như vậy, tiền lời mỗi lần đi thương phân phối như thế nào?”
“Cái này, thương hội Khánh Phong ngược lại rất là hậu đãi. Thương đội giữ lại cho mình tám phần, thương hội phân đi hai phần.”
Tròng mắt nàng chuyển lòng vòng, cười hắc hắc nói: “Đặng đại ca, chuyện này kỳ thật không khó giải quyết. Ta có một biện pháp nói không chừng có tác dụng, hơn nữa ngươi còn không cần tự móc tiền túi.”
Phiền não hai ngày đều tìm không ra cách giải quyết, tiểu cô nương này lại nói nàng có biện pháp? Đặng Hạo lập tức trở nên hào hứng: “Ah? Xin rửa tai lắng nghe.”
Nàng sắp xếp lời nói một chút: “Nói tới cũng đơn giản. Sau khi ngươi cùng Phúc chủ sự kia gặp mặt mấy lần, liền hướng hắn đề cái yêu cầu.”
Vừa gặp mặt cùng với người ta đề yêu cầu? Đặng Hạo nhíu nhíu mày, lại nghe được nàng nói tiếp: “Trong tay Đặng đại ca không có tiền dư, không thể như các lĩnh đội thương đội khác lần lượt đưa chút ít tiền bạc cùng vật chất nịnh bợ hắn. Đây đúng là yếu thế, nhưng trong tay ngài cũng nắm một số tiền vốn lớn. Tiền vốn này là thương đội Vân Hổ!”
“Chi nhánh Lôi Châu thành tích dù tốt, đó cũng chỉ là chi nhánh, cùng cá nhân Phúc chủ không dính vào nhau, tối đa lắm hắn chỉ được ban thưởng chút ít. Bởi vậy ngài không ngại nói thẳng với Phúc chủ sự, mặc dù trong tay ngài không có hiện ngân, nhưng thương đội Vân Hổ có thể chia cho hắn phần tiền như nhau. Chỉ cần hắn xuất tiền cho thương đội thì sẽ được cùng ngài chia phần, như vậy lúc kết thúc xong một chuyến đi thương, ngài chấp nhận hai tay dâng cho hắn một phần tiền bạc mà hắn nên được.”
Đặng Hạo càng nghe càng không hợp khẩu vị. Ninh cô nương này không chỉ bảo hắn không tặng lễ, ngược lại muốn từ trong túi Phúc chủ sự móc tiền ra. “Hắn đồng ý sao?” Quá không đáng tin cậy rồi.
Nàng cười cười, hỏi ngược lại: “Vì sao không đồng ý? Hắn chỉ cần quăng tượng trưng cho thương đội Vân Hổ hai ba vạn làm tiền vốn, đằng sau thì có lợi nhuận cuồn cuộn không dứt để chia. Hắn ở Lôi Châu kinh doanh nhiều năm, một ít tiền này với hắn mà nói chỉ là chút lòng thành mà thôi. Nếu như Phúc chủ sự này thực sự thông minh như ngài nói vậy, thì hắn phải biết chỗ kì diệu của biện pháp này, vòng quay chuyển tiền tệ của những lợi nhuận này không tính là nhận hối lộ được, chẳng qua do cá nhân hắn bỏ tiền ra và được phân chia mà thôi. Vạn nhất Khánh Phong tra sổ sách ra, hắn thể ngay thẳng mà trả lời.”
“Thương đội Vân Hổ đã vào thương hội Khánh Phong, về sau đi thương đoạt được cũng không ít hơn chút tiền này rồi. Từ đó phân ra một phần nhỏ cho Phúc chủ sự, lại có vấn đề gì?”
Đặng Hạo hai mắt tỏa sáng, trong nội tâm tính toán.
“Còn nữa, hắn đã biết rõ trong thương đội Vân Hổ có một phần là của hắn, như vậy thời điểm phân chia đi thương, chắc chắn sẽ không bạc đãi thương đội Vân Hổ, lúc này mới có thể cam đoan chính hắn được chia lãi lớn nhất.” Dù cho không phải là tuyến đường phì nhiêu, thì gần nó cũng được, dù sao so với các tuyến đường nguy hiểm thương đội Vân Hổ đi hiện nay tốt hơn.
“Cuối cùng, việc người thương đội khác xem thường ngươi. Nếu như Phúc chủ sự đối với ngươi khách khí, lĩnh đạo thương đội khác, tất nhiên phải biểu hiện ra khách khí đối với ngài, không dám cho ngài quá nhiều bó buộc. Như vậy Đặng đại ca ở dưới chi nhánh Lôi Châu đi khởi thương mới sẽ không biệt khuất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]