Chương trước
Chương sau
“Hướng thư phòng của Ôn Cách. Ừ, hiện tại lại chuyển hướng, đi phòng lớn ở tiểu viện của Ôn Cách.”

Nàng đi theo chỉ thị của Trường Thiên, ở trong phủ bảy quẹo tám rẽ. Hiện tại tướng mạo bộ dạng này là Bảo Châu, nàng bày ra một bộ dáng ngạo khí lạnh nhạt, người khác dĩ nhiên là đứng xa mà nhìn rồi.

Chẳng qua mời vòng qua một chỗ bụi trúc ở bên ngoài, liền có người chắn trước mặt nàng, cười hì hì nói: “Bảo Châu muội muội, làm sao giờ mới đến? Ta chờ thật là khổ.” Định thần nhìn lại, không phải là gã sai vặt Thanh Y thì là ai?

Chớ nói Trường Thiên nghĩ bóp nát hắn, đến khóe mắt Ninh Tiểu Nhàn cũng vừa nhảy. Hết lần này tới lần khác người này đưa tình ẩn tình nói: “Hôm nay ở trong phủ ta đã tìm được một chỗ tốt, bảo đảm nhân thần không biết. . . . . .” Vừa nói vừa đưa móng vuốt qua, muốn kéo tay nhỏ bé của nàng.

Ninh Tiểu Nhàn lắc thân tránh thoát cái lôi kéo này, che miệng hướng hắn cười nói: “Ngươi gấp cái gì? Đi vào rồi nói.” Đi trước vào trong rừng trúc.

Diện mạo của nàng mặc dù là bộ dáng của Bảo Châu, nhưng một đôi đôi mắt đẹp có thể nói sóng mắt lưu chuyển, nhìn quanh đưa tình, hơn nữa xoay người liếc một chút càng làm cho nam tử này thần hồn cũng đi theo, không chút do dự mà theo vào.

Sau đó. . . . . . Cũng chưa có sau đó. Hắn còn tưởng rằng”Bảo Châu” muốn cùng hắn ở chỗ này thành chuyện tốt kia, đang vừa định nhào người tới, không ngờ khuôn mặt tươi cười của đối phương đột nhiên thu lại, một chưởng bổ tới. Hắn còn chưa kịp phản ứng, phía sau cổ bị đánh một chưởng, trực tiếp bị đập ngất đi.

Hô, đã sớm muốn làm như vậy rồi! Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ tay, lúc này mới cảm thấy hết giận.

Xử lý sạch cái tên phiền toái này, kế tiếp nàng thuận thuận lợi lợi mà đi tới trong tiểu viện của Ôn thành chủ, căn cứ chỉ thị của Trường Thiên tìm được góc núi giả trong đình viện.

Nàng dùng chuôi đao Răng Nanh ở núi giả gõ nhẹ ba cái, lại nghe Trường Thiên nói: “Cái đình đặt trên góc trái của hòn non bộ, đúng, chính là nó, đi xoay tròn phía trái sau lại kéo ra bên ngoài.” Cơ quan này thiết kế mở ra phức tạp như thế, thầm nghĩ có phải vì phòng ngừa tiểu hài tử ở trong đình viện chơi đùa không cẩn thận mở ra hay không?

Nàng làm theo lời chỉ dẫn. Chỉ nghe “đông” một tiếng rất nhỏ, xoay qua chỗ khác nhìn, trên mặt đất đã nứt ra một cái cửa động. Miệng cái động này bình thường lấy miếng sắt che lại, phía trên phủ một tầng đất cát, trên cùng lại trồng một tầng cỏ thảm, thoạt nhìn rất có tính lừa gạt.

Nàng nhẹ nhàng kín đáo đi vào, qua mấy hơi thở, miệng động này tự động khép lại. May là nàng không có chứng sợ hãi giam cầm, nếu không đi một mình ở trong địa huyệt đưa tay không thấy được năm ngón này, không phải là bị hù chết sao? Lối đi này rất hẹp. May nhờ nàng là nữ tử, thân hình nhỏ gầy, nếu đổi là nam nhi cao sáu thước đi lối đi này, còn không bị va chạm cho sưng mặt sưng mũi sao?

Trường Thiên nói: ” Mới vừa rồi Ôn Lương Vũ nhìn thấy miệng động này cũng rất giật mình, họ Phàn nói cho hắn biết đây là ám đạo chủ Phủ xây từ trước để chạy trốn. Tiểu bán yêu tự giễu, bình thường số lần tới nơi này gặp phụ thân quá ít. Nếu không làm sao mà không phát hiện được cơ quan chứ?”

“Bọn họ đi rất xa sao?” Nàng len lén hỏi, kết quả phát hiện ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy. Âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng.

“Hai mươi trượng. Yên tâm đi. Phía trước có nước chảy, bọn họ nghe không được giọng nói của ngươi.”

Nàng mới đi được mấy trượng, quả nhiên đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Dưới Phủ thành chủ lại dấu diếm một con sông ngầm, hơn nữa theo tiếng nước chảy để phán đoán, lượng nước con sông này còn không nhỏ! Ừ, hoặc là nói. Người đầu tiên đảm nhận chức thành chủ thật là bản lãnh, lại có thể đem Phủ thành chủ chính xác mà xây ngay phía trên sông ngầm! Đại khái chắc lúc ấy đi tìm đại sư nổi danh để tính toán phong thủy rồi.

Trong đầu nàng suy nghĩ lung tung, nhưng bước chân vẫn không ngừng. Trường Thiên nhắc nhở nàng: ” Hô hấp chậm dần, chuyển qua chỗ ngoặt là đến.”

Nàng nhẹ tay nhẹ chân đi tới. Chưa quên đem hô hấp đè xuống nhẹ nhất. Bí quyết dẫn đường tu vào đại thành chi cảnh, thân thể con người có thể tạo thành hô hấp bên trong, trong nước có thể nín thở một canh giờ, nàng cách cảnh giới đó còn xa, nhưng đem tim đập và hô hấp trở nên gần như không cũng dễ dàng .

Phía trước rộng mở trong sáng, xem ra cái thông đạo này nối liền với một hang động rộng rãi mà thiên nhiên tạo thành, lớn nhỏ ước chừng hơn một trăm thước vuông, đại khái diện tích tương đối bằng chung cư ba phòng ngủ của Hoa Hạ. Mặt đất giống như là cố ý đánh bóng qua, rất bằng phẳng, trong động đá vôi bày đặt hai bệ đá ngăn nắp. Trên vách động đốt cây đuốc, đem bên trong động chiếu sáng rất rõ ràng. Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ, ngọn lửa trên tường thỉnh thoảng chập chờn, chắc hẳn ở đây có không khí lưu động. Nếu không người đã sớm bị ngộp chết ở bên trong rồi.

Động này rộng rãi cũng có một nửa là ngâm ở trong nước, dưới ánh lửa chiếu sáng , bên trong nước lờ mờ, tựa hồ còn có hang động đá vôi thông đi nơi xa, khó trách thành chủ mấy đời trước đem nơi đây trở thành thông đạo ứng phó nhu cầu chạy trốn gấp gáp.

Nàng lặng lẽ thò đầu ra, thấy được có người đang ở trong động đá vôi này.

Đầu tiên tự nhiên là Phàn chân nhân và Ôn Lương Vũ rồi. Sau khi đi vào, Phàn chân nhân hai mắt khép hờ, đứng ở bên tường, mà Ôn Lương Vũ bị đặt ở trên mặt đất, hắn ngồi dựa vào bệ đá, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn thẳng người trước mặt, tựa hồ đến nháy mắt cũng không nỡ nháy mắt xuống.

Người trước mặt hắn một thân áo đen, vóc người cân xứng cao ráo. Mặc dù đưa lưng về phía Ninh Tiểu Nhàn, nhưng nàng từ trên vẻ mặt của Ôn Lương Vũ còn đoán không ra người kia là ai, vậy cũng không cần đi ra ngoài lăn lộn nữa.

Thành chủ Nham thành, Ôn Cách.

Haizz, nàng thật cảm thấy khổ sở thay cho Ôn Lương Vũ.

Ôn Lương Vũ yên lặng nhìn ông ta, cảm xúc trong mắt không biết là mê mang, đau đớn, tức giận, hay là bi thương. Ôn Cách cũng không có lên tiếng chỉ lặng yên nhìn nhi tử của mình.

Qua thật lâu, Ôn Lương Vũ mới nhắm mắt lại, từ trong cổ họng nặn ra một câu nói: “Tại sao?” Mấy chữ này không khô khốc giống như trong lòng, ngược lại có mấy phần ý buồn bã khó hiểu.

Tại sao phải hạ độc hắn? Tại sao muốn thiết kế hại hắn? Tại sao rõ ràng là phụ thân thân ái nhất của hắn, nhưng lại muốn lấy tính mạng hắn? Tại sao. . . . . . Trong lòng hắn có thật có nhiều rất nhiều  tại sao, nhưng mà đáp án còn quan trọng sao?

Ôn Cách không có lên tiếng, từ bên vách đá lấy ra Kim bồn, tại mạch nước ngầm múc nửa bồn nước, từ trong nhẫn trữ vật móc ra một bình nước nóng đổ vào, hòa thành nước ấm; rồi từ trong ngực móc ra một bọc thuốc bột đổ vào, cuối cùng lấy ra một cái khăn lụa trắng, ở trong chậu nhẹ nhàng khuấy.

Đợi sau khi toàn bộ thuốc bột hòa tan ra, ông ta mới vắt khăn lụa, lau mặt cho Ôn Lương Vũ. Ông ta làm tất cả bình tĩnh, cẩn thận tỉ mỉ.

Ôn Lương Vũ không có tránh né. Hắn thật chăm chú nhìn thẳng cha mình, ánh mắt dần dần ướt át, Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy trong mắt hắn, hẳn là tình cảm của con trẻ.

Ôn Cách lúc này mới thở dài, cười nói: “Lúc còn còn rất nhỏ, ta cũng giúp con lau mặt như vậy. Kể từ khi dọn đến Nham thành, đã không có làm qua như vậy rồi.” Lời này nói xong, nước mắt trong mắt Ôn Lương Vũ rốt cục lăn xuống.

Ôn Cách tinh tế mà lau mặt qua một lần, trong nước này có bỏ thuốc bột, phàm là chỗ nào ông ta chà qua, hiệu lực của Dịch Dung Đan cũng dần dần biến mất. Đợi đến khi ông ta đem khăn lụa thả lại trong nước, diện mạo nguyên bản của Ôn Lương Vũ rốt cục lộ ra ngoài!

Hình dạng của hắn quả nhiên giống Trường Thiên hình dung, mỏ nhọn tai nhọn, mũi tròn, trên mặt lông nhung màu trắng mọc khắp nơi, còn có chòm râu dài nhỏ. Thật ra thì lấy ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn xem ra, không chỉ có không dữ tợn, ngược lại có hai phần đáng yếu. Nàng thầm nghĩ: đây là hồ ly sao? Không đúng, lỗ tai so với hồ ly hơi tròn một chút, miệng cũng không có nhọn như vậy. Nói, mẹ ruột của hắn rốt cuộc là cái giống gì?

Nàng tất nhiên sẽ không phát ra tiếng vang, đến tim đập và hô hấp cũng phải giấu diếm cẩn thận. Trong động đá vôi có hai người thanh tĩnh đang chứng kiến diện mạo thực của Ôn Lương Vũ, dĩ nhiên cũng sẽ không giật mình. Thật ra thì bên tường kia còn ngồi bốn kẻ tù tội, song không biết Phàn chân nhân dùng thủ đoạn gì trên người bọn hắn, hai mắt mọi người mở rộng, ánh mắt tan rã, nếu không, nhìn thấy diện mạo đích thực của Ôn Lương Vũ như thế sao không phản ứng chút nào?

“Cái trâm kia, thật là của mẹ ta sao?” Ôn Lương Vũ thấp giọng hỏi. Cái nghi vấn này giống như xương mắc kẹt ở cổ họng, không nói không thoải mái.

Ôn Cách nói: “Không sai. Hoàn toàn đúng thật là lễ vật nàng tặng cho ta.”

“Nàng đâu. . . . . . Nàng còn ở nhân thế không?”

“Ta cũng không rõ lắm.” Ninh Tiểu Nhàn nhìn không thấy vẻ mặt của Ôn Cách, lại có thể nghe được giọng nói của ông ta từ từ mềm lại, tựa hồ chìm vào chuyện cũ tốt đẹp, “Hai mươi bốn năm trước, ta đi ngang qua địa giới Nhiêu Châu, lên đường bỏ lỡ nơi trọ, nghỉ đêm ở một trong miếu hoang. Đêm đó là lần đầu tiên của ta, cũng là một lần duy nhất gặp mẫu thân con. Khi đó ta đã có vợ, trong lòng cũng biết rõ ràng, ở nơi hoang dã mà đột nhiên xuất hiện nữ tử hơn phân nửa là yêu quái, nhưng nàng lớn lên thật sự quá đẹp, đẹp đến làm ta liều lĩnh.”

“Sáng ngày thứ hai ta tỉnh lại, nàng đã không thấy, chỉ ở bên gối để lại này cái trâm gỗ này. Sau đó ta lại nhiều lần dò thăm, cũng không biết thân phận cùng hành tung của nàng. Bốn năm sau, con vừa mới ra đời, đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của ta. Phu nhân thì quá sợ hãi, nhưng ta đoán được con hẳn là con ta, nên đã bỏ qua tất cả nghị luận đem con giữ lại.”

Ôn Lương Vũ im lặng thật lâu, một lúc lâu mới nói: “Phụ thân, vì sao đối đãi với con như thế?”

Ôn Cách đưa tay vuốt ve lông nhung trên đầu hắn : “Vũ nhi, ta cũng có nỗi khổ tâm.”

“Thế đạo này khó khăn như thế, cuộc sống người phàm không dễ dàng. Năm xưa lang bạc kỳ hồ, còn phải nuôi dưỡng hai người hài tử các con, phu nhân ta chịu không được, bệnh mà chết; ta mặc dù gắng gượng qua, thế nhưng thân thể vẫn hao tổn trống rỗng. Sau lại cơ duyên xảo hợp, ta phục dụng Trú Nhan Đan, dáng ngoài, khí sắc cùng hình thể có thể vẫn giữ vững ở lúc khỏe mạnh. Nhưng mà, haizz, con cũng biết đó loại đan dược này đối với thân thể hao tổn quá lớn. Ta suy giảm tới căn bản, về sau làm thành chủ tẩm bổ như thế nào cũng là uổng công. Cho đến ngày nay, ta đã là xương thịt sụp đổ, không cách nào phục hồi trở lại rồi, dù hướng Thanh Hư Môn cầu xin lấy linh dược như thế nào cũng chỉ  phí công.”

Ôn Lương Vũ động dung: “Ngài không phải đã nói, ít nhất còn có năm năm tuổi thọ sao?”

Ôn Cách cười khổ nói: “Đó là lời trấn an con thôi. Phàn thúc con cũng biết, nhiều nhất có bảy ngày, ta liền bỏ mạng ở Hoàng Tuyền!”

Ôn Lương Vũ không nhịn được chuyển hướng Phàn chân nhân, gặp sắc mặt lão nặng nề gật gật đầu, nhất thời tâm loạn như ma.

Khí sắc Ôn thành chủ thoạt nhìn vẫn rất tốt a, không ngờ lại sắp chết sao? Ninh Tiểu Nhàn chớp chớp mắt. Trường Thiên biết trong nội tâm nàng nghi ngờ, liền mở miệng giải đáp: ” Đan dược của Tiên gia cũng không phải là vạn dùng vạn linh. Nếu nói diệu dược khởi tử hồi sanh, thì bản thân người uống thuốc phải còn có sức sống trụ cột. Họ Ôn này nếu thật như theo lời chính hắn, đã đến trình độ xương thịt sụp đổ, như vậy chính là sinh cơ đã mất đi.”

Hắn biết giải thích như vậy quá thâm ảo, cho nên nêu ví dụ: “Từ khi Bàn Cổ hoá thân vào lục đạo về sau, tuổi thọ của sinh linh trên thế gian đã định xuống. Ngươi cũng biết nhiều lão nhân không bệnh không tai nạn vì sao cuối cùng vẫn phải chết đi? Cái gọi là ‘Không tật mà chết ” kỳ thật là gần đất xa trời, sinh cơ mất đi, không thể làm gì khác hơn là tiêu vong, đây chính là đạo mà trời đất chế tạo ra vạn vật. Ôn Cách là năm xưa hao tổn quá nhiều, thói quen khó sửa, ngay cả đan dược tiên gia cũng xoay chuyển không được.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.