Chương trước
Chương sau
Ôn Lương Vũ lúc này thật không chịu đựng tốt, kể từ khi trông thấy nam nhân trước mắt này, cũng cảm giác ngực như bị chùy gõ, hai lỗ tai nổ vang, một sự uy nghiêm cuồn cuộn vô hình đập vào mặt, muốn đem hắn đè xuống mặt đất. Người là kia? Người kia là ai? Trong lòng hắn xẹt qua rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn ngoan cố chống lại trong chốc lát, trong mũi nhầy nhụa máu chảy ra , đầu gối vẫn dần dần khụy xuống.

Ninh Tiểu Nhàn mắt thấy Ôn Lương Vũ từ từ quỳ rạp xuống đất, giận đến trợn mắt nhìn Trường Thiên một cái. Người này lòng dạ thật là hẹp hòi, người ta lại không đắc tội gì hắn.

Trường Thiên đánh giá Ôn Lương Vũ, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Ninh Tiểu Nhàn vì cứu người này, một mình mạo hiểm, hắn không nên xả giận sao? Nhưng là tên bán yêu này thoạt nhìn có chút cổ quái đây.

Hắn đè xuống nghi vấn trong lòng, quay đầu hỏi Ninh Tiểu Nhàn: “Ngươi còn không mau đi, muốn đợi người xuống tới sao?”

Tỷ thật là số khổ! Hai đại nam nhân trước mặt dù bận vẫn ung dung, chỉ có nàng một nữ nhân phải bận rộn chạy khỏi chết, cái này công bình sao? ! Nàng ai thán một tiếng, xoay người đã ra khỏi Thần Ma ngục.

Động đá vôi này có gần một nửa chìm ở trong nước. Nước ngầm chảy xiết tới nơi này, ở bên cạnh động đá vôi tạo thành một cái đầm nước nhỏ, mặt nước khá tĩnh lặng, cũng rất sâu thẳm.

Nàng đứng ở bờ đầm nhìn xa ra bên ngoài, phát hiện chất nước nơi này mặc dù trong suốt, nhưng cây đuốc trên tường đá không giúp được nhiều, nhiều nhất chỉ chiếu sáng sáu, bảy trượng phía trước, xa hơn chút nữa chỉ là một mảnh đầm nước đen nhánh rồi. Nhãn lực của nàng so sánh với thường nhân tốt hơn, nên nhìn thấy dưới nước mơ hồ hồ có một huyệt động.

Nàng có thể khẳng định đi đường thủy có thể thông ra phía bên ngoài. Phàn chân nhân nếu đã nói, cái bí đạo này là chủ phủ từ trước kia thầm nghĩ xây dựng để chạy trốn, như vậy tất nhiên không phải là đường chết, cho nên nàng hít một hơi thật sâu, nắm chặc trong tay trái một món đồ, cất bước đi vào trong nước.

Chứng sợ hãi đối với nước của loài người là trời sinh. Nhất là đầm nước sâu thẳm âm u như vậy, càng thỏa mãn trí tưởng tượng sợ hãi của bản thân mọi người.

Ninh Tiểu Nhàn bơi lội cũng không tệ lắm. Bí quyết dẫn đường cũng luyện tới gần như đại thành, thì ở dưới nước bế khí một canh giờ không thành vấn đề, nhưng nàng vốn là không có ý định bơi qua. Theo bước chân đi về phía trước của nàng, nước sông trước mặt vô thanh vô tức mà tách ra!

Nàng bước nhanh đi về phía trước mấy bước, phát hiện nước sông sẽ theo nàng cùng tiến cùng lui ——nếu nàng tiếp tục đi phía trước, nước sông phía trước sẽ rẽ nước nhanh hơn; nếu nàng lui về phía sau, nước sông bị tách ra cũng sẽ khép lại. Quả nhiên dùng tốt! Nàng trợn tròn mắt, cảm thấy mới lạ.

Nàng nắm ở trong tay, chính là Ích Thủy Châu! Nàng không biết từ đâu trong thương đội thu mua một con Trai yêu lớn, trong tro xác dày đặc cất giấu cái hạt châu màu xám trắng này. Bề ngoài rất không đẹp, giống như mắt cá phóng lớn, nhưng một khi vào nước, hiệu quả quá thực dụng.

Nàng đi ra làm thí nghiệm, Ích Thủy Châu này tựa hồ ở quanh thân nàng tạo thành một cái bọc hình bầu dục nho nhỏ không thấm nước. Nước không vào được bên trong bọc. Nàng đưa tay ra bên ngoài, vẫn sờ không được nước sông như trước —— màng bọc không thấm nước này bao dọc theo người, đem tay nàng bảo vệ.

Chơi vui thật! Nàng cười hắc hắc hai tiếng.

Trường Thiên bất đắc dĩ nói: “Phía sau có truy binh. Nha đầu ngươi đi nhanh một chút biết không?”

Đáp lời là cười ha ha,lúc này nàng phải nhanh chóng rời đi thôi, nếu không vô luận là Phàn chân nhân hay là mấy tên yêu quái kia, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Ninh Tiểu Nhàn le lưỡi, tăng nhanh bước chân đi tới.

Nàng chính xác là “Đi” , Ích Thủy Châu không được hoàn mỹ, ở dưới nước nó tách ra một con đường, cho nên thật ra nàng phải chìm đến đáy nước, dọc theo lòng sông mà bước đi. Ở đáy nước đi lại thật ra thì chẳng vui thú gì, nước chảy vĩnh viễn không ngừng nghỉ đem bãi đá mài vô cùng bóng loáng. Nếu không phải trên người nàng có chút công phu, không biết được đã phải ở nơi đáy sông này lấy các loại tư thế té bao nhiêu lần.

Cảm giác sống ở trong nước, thật ra thì chán gần chết. Hơn nữa sau khi nàng đi ra khỏi phạm vi cây đuốc chiếu sáng của động đá vôi, khắp mọi nơi đen nhánh một mảnh, hơn nữa vô cùng an tĩnh! Nàng bị ngăn cách ở bên trong thế giới nhỏ của nước, hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài.

May là nàng sớm có chuẩn bị. Nàng từ trong ngực móc ra một vật, nhất thời ánh sáng toả ra, chiếu sáng tứ phương.

Oánh quang thảo, là món đồ nhỏ nàng mua từ Hỗ thị. Nó lớn lên tương tự loài dương xỉ, không thể ăn sống, không thể chế thuốc, nhưng có một dạng cách dùng rất không tệ—— chỉ cần ban ngày hút no ánh mặt trời rồi, là có thể trong đêm đen phát ra ánh sáng trắng kéo dài, thuần khiết mà nhu hòa. Rất nhiều đệ tử Tiên phái đều thích dùng nó thắp sáng buổi tối, bảo vệ môi trường, ít các bon, tiết kiệm năng lượng, quan trọng nhất là rẻ a, nhóm sư trưởng dùng Dạ Minh Châu để chiếu sáng,các đệ tử nghèo khổ nơi nào trang bị được thứ rất đấy chứ?

Ánh sáng nhu hòa chiếu sáng bốn phía.Cảnh sắc này vô cùng kỳ lạ, nước sông ở bên người nàng nhẹ nhàng lưu động, thoạt nhìn khuynh hướng cảm xúc có chút trơn, nhưng chính là không kề cận da thịt của nàng. Hơn nữa trong mạch nước ngầm này cũng có cá, theo nàng càng chạy càng sâu, càng đi càng xa, nàng nhìn thấy những con cá kích thước càng lớn, đáy sông cũng bắt đầu xuất hiện thực vật, không cẩn thận sẽ trật chân té. Xem ra, động đá vôi liên thông cùng thủy vực khác.

Có lẽ cái thế giới an tĩnh dưới nước này, đã lâu dài không có khách đến tham quan, nên nhóm sinh vật cũng không sợ người lạ, nhìn thấy ánh sáng thì tò mò bu lại, một con cá chép mới vừa lướt qua bên người nàng, đã dài hơn một thước rồi; nàng vừa mới muốn cất bước, đột nhiên phiến đá trên mặt đất phía trước trượt ra, vượt đi nhiều trượng phía trước mới dừng lại. Nhìn kỹ lại, thì ra là một con cá Bỉ Mục khổng lồ, độ rộng đã nhanh vượt qua độ cao thân thể của nàng, màu sắc cá ngụy trang trên người cùng màu sắc lòng sông giống nhau như đúc, không cẩn thận căn bản sẽ không phát hiện được nó. . . . . .

Ninh Tiểu Nhàn lửng thững đi ở lòng sông, dọc theo phương hướng nước chảy đi tới. Đá vôi như mọc thành phiến g rất giống đá vôi trên mặt đất ở Hoa Hạ, phức tạp nhiều tầng, mới vừa rồi nàng đã đi qua nhiều huyệt động dưới nước. May mắn nước nơi này là nước chảy, hướng lưu động rõ ràng, nếu không nàng thật đúng là tìm không ra phương hướng.

Nàng chậm rãi đi về phía trước, trong lòng không biết tại sao có chút bất an. Cái thế giới dưới nước sức sống bừng bừng này, khiến nàng cảm giác có cái gì không đúng. Nàng theo bản năng kéo căng cơ bắp toàn thân.

Bởi vì không đành lòng nhìn nàng một người ở trong nước yên tĩnh đi lại, Trường Thiên câu được câu không trò chuyện cùng nàng, trì hoãn sợ hãi của nàng. Nhưng mà vào lúc này, bầy cá bên trái nàng bị nguồn sáng hấp dẫn bơi đến đột nhiên bơi tán loạn. Trường Thiên vội vàng rống to: “Tránh ra!”

Một bóng dáng khổng lồ đen sì sì, tự trầm dưới nước chìm trong bóng tối đột nhiên đánh về phía nàng, tốc độ kia nhanh vô cùng. Nàng còn không kịp nháy mắt, vật này cũng đã vọt tới bên cạnh nàng!

Là một cái miệng to như chậu máu! Dưới ánh sáng của Oánh quang thảo, mấy chục cái nanh trắng bệch cao thấp không đều, một cái lớn nhất còn dài hơn cả cánh tay nàng. Cái miệng khổng lồ mở ra độ cao có ít nhất một trượng, có thể nhét được hai người như nàng.

Tốc độ nhào đầu về phía trước của vật này, quả thực có thể dùng từ khí thế sét đánh không kịp bưng tai để hình dung, tựa như dùng lực sức mạnh lò xo bắn tới đây, căn bản không để cho nàng có khoảng cách và thời gian tránh né.

Nàng còn chưa kịp lao ra phạm vi cái miệng khổng lồ, thì mấy cái răng nhọn chỉnh tề đã rơi xuống, giống như cái cặp bắt chuột đột nhiên khép lại, “Bốp ” một tiếng đem nàng cắn vào trong miệng!

Lần này vừa chuẩn vừa ác, giống như đã diễn luyện trước trăm ngàn lần, lấy thân thủ nàng đã luyện qua Bí Quyết Dẫn Đường đều không thể kịp thời phản ứng, đến Thần Ma ngục cũng không kịp vào, đã bị vật này cắn.

Cân nặng của nàng vẫn chưa tới một trăm cân, cho chủ nhân cái miệng khổng lồ này làm một miếng đồ ăn vặt cũng không tệ lắm lắm. Song nàng vẫn không muốn, mà người ta không ghét bỏ, cho nên khi thời điểm mồm to khép lại này, song phương đều nghĩ: “Xong!”

Chủ nhân cái miệng rộng nghĩ chính là “Xong việc” , mà nàng nghĩ chính là, bà cô đây “Xong đời”.

Song theo đau đớn dự đoán cũng không có đến.

Trên ngọc phù nàng đeo bên hông bỗng nhiên có hồng quang chợt lóe, ngay sau đó cái miệng khổng lồ giống như đột nhiên cắn phải tấm sắt, vội vàng thả nàng ra, rồi phát ra một tiếng trukỳ quái.

Tiếng kêu của quái vật kia giống như còi hơi thật dài, tràn đầy đau đớn cùng ngạc nhiên. Ninh Tiểu Nhàn vẫn cho thân mình ở trong nước sẽ không nghe được âm thanh, nên hiểu được tiếng kêu của tên này có thể truyền vào trong bọc tránh nước.

Nàng thốt nhiên bị buông ra, trong lòng có chút mờ mịt, thân thể cũng không cam lòng lại bị động, toàn thân da thịt buộc chặc, dưới bàn chân lui vài chục bước, không khép không hở mà đứng lại. Tên kia nếu còn muốn giống như lần trước xuất kỳ bất ý đánh lén nàng, đã là chuyện không thể nào.

Vật này khép miệng rộng lại, xoay người một cái hoa lệ bơi qua bên cạnh nàng. Nàng vội vàng đem thân thể cúi thấp, để tránh bị cái đuôi lớn của nó đụng vào.

” Ngọc phù thế thân của Đạm Đài Dực có hiệu lực rồi!” Trường Thiên phản ứng trước một bước so với nàng “Cho ngươi thoát chết một lần nữa. Còn có cơ hội lần hai, nha đầu ngươi coi chừng ứng đối.”

Ôn nội nó, ở mắt tu sĩ Kim Đan trung kỳ không có chuyện gì, vào nước này ngược lại vô duyên vô cớ mà lãng phí một lần hiệu dụng của ngọc phù thế thân, thật là oan mà. Nhưng mà ở trên ngọc phù Hồ Hỏa Nhi còn hạ xuống ba đạo nguyền rủa phản kích, xem ra quái vật kia cũng có lòng tin “Sư tử vồ thỏ, cũng tận toàn lực”  tới thu thập nàng là món điểm tâm ngọt này, một miệng này cắn xuống dùng toàn bộ sức mạnh, bị bùa nguyền rủa phản kích đánh mạnh trở về, tương đương với cắn lấy trên người mình. . . . .

Khó trách nó rống được thảm như vậy, đã biết cảm giác bị kiểu răng nhọn cắn ngược lại không quá thoải mái đúng không?

Vật này lộ diện thời gian rất ngắn, nhưng đã đầy đủ cho nàng xem được rõ ràng, hẳn là một con quái vật giống cá sấu, cả người che giáp cứng lân mịn, song có vây mà không kỳ, xem ra chỉ có thể ở trong nước kiếm sống, không lên bờ được, cái đuôi như trường tiên, vung vẩy tự nhiên.

Đầu nó lớn vô cùng, ước lượng chiếm được một phần tư chiều dài toàn thân. Ninh Tiểu Nhàn nhìn chiều dài của nó vượt qua năm trượng (16 thước ),chỉ là chiều dài cái đầu đã vượt qua hơn một trượng. Một cái miệng khổng lồ so sánh với miệng cá sấu thì hẹp một chút, hàm dưới cường tráng cực mạnh, về phần hợp lực cắn a ——mới vừa rồi nàng đã lĩnh giáo qua, cho tới lúc này cảm giác không rét mà run còn chưa tản đi.

Cảm giác tìm đường sống trong chỗ chết rất không đẹp, tay chân nàng cũng còn có chút như nhũn ra. Nhưng vật này thoạt nhìn sẽ không chỉ có tấn công một lần, nàng phải nhanh một chút ứng đối. Nhờ có gần đây nàng tìm được đường sống trong chỗ chết mấy lần không ít, hiện tại nhanh chóng vận Khởi Bí Quyết Dẫn Đường điều tức phế phủ, đem run sợ trên người mau sớm tiêu trừ.

Hiện tại nàng rốt cục nhớ tới nguồn gốc bất an lúc trước từ nơi nào. Tại đây cá con cũng lớn như thế, chúng cung cấp nuôi dưỡng cho loài ăn thịt, thân hình tất nhiên cũng sẽ không nhỏ hơn!

“Đây là Thương Long, đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, không nghĩ tới nơi này còn ẩn núp một con.” Trường Thiên ở nàng bên tai nhanh chóng báo ra tư liệu đối thủ “Sở trường là phục kích, thích tiến công từ phía sau và bên cạnh địch nhân, tốc độ cực nhanh, mới vừa rồi ngươi đã lĩnh giáo qua.” Lại nói tiếp, “Nước sông này ngăn cách ta cảm ứng. Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.