Chương trước
Chương sau
Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng đưa tay chỉ Bảo Châu bị làm pháp thuật vẫn luôn hôn mê bất tỉnh! Nàng ta bị chuyển vào trong góc, mười mấy canh giờ qua Ninh Tiểu Nhàn bận quá nên chẳng có thời gian quan tâm nàng ta.

Bảo Châu chỉ là người phàm, cả ngày không ăn cơm uống nước, còn hôn mê nữa thì thân thể cũng sẽ chịu tổn thương. Nhưng hiện tại bọn họ đã rời khỏi Nham thành, nên xử lí nàng ta thế nào bây giờ? Chẳng lẽ tìm nơi rừng núi hoang vắng ném đại cô nương này đi cho xong việc? Vậy so với trực tiếp giết nàng có gì khác nhau?

Trường Thiên và Cùng Kỳ đồng thanh trăm miệng một lời nói: “Đơn giản, giết là được.”

Hai kẻ này thật sự lòng dạ độc ác!

Cùng Kỳ thấy ánh mắt khinh bỉ của nàng, cười khan một tiếng nói: “Nữ chủ nhân lòng dạ từ bi, dĩ nhiên sẽ không đành lòng. Nhưng ở đây trước không có thôn sau không thấy phòng trọ, chẳng lẽ ta lại đưa nàng ta về Nham thành sao? Vậy chính là tự chui đầu vào lưới rồi. Hơn nữa nàng ta đã thấy khuôn mặt thật của ngài, nếu trở về để lộ bí mật, sau này ngài có thể gặp nguy hiểm.” Nguyên nhân phía sau mới là trọng điểm.

Khi đang nói chuyện, Trường Thiên đột nhiên nhíu mày nói: “Phía ngoài có người tới lục soát rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Nàng vội vàng trở về phòng trọ, quả nhiên nghe được nông trang truyền đến tiếng ồn ào, đại khái họ đang lục soát những khách trọ khác.Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy có tiếng nam tử trêu chọc truyền tới, sau đó chính là một tiếng kêu thảm!

Hai tiểu bức yêu đang nhìn cửa ra vào, ánh mắt không hề chớp.

Thấy nàng đi ra ngoài, Bạch Hồng kéo tay nàng, ở lòng bàn tay nàng ngắn gọn viết: “Có truy binh, là yêu quái.” Viết vào tay khiến lòng bàn tay của nàng ngứa ngứa lại không dám cười. Yêu quái có thính lực tốt hơn loài người, hắn không dám mạo hiểm mở miệng nói chuyện.

Nàng nghe thấy vị đại thúc trung niên coi tiền như mạng đang dẫn người đi về phía này.

Người làm trộm luôn luôn chột dạ. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vừa nhảy, thầm nghĩ: tới rồi!

Quả nhiên đại thúc đứng ngoài cửa phòng nàng gõ bang bang hai tiếng, cao giọng hô: “Lý cô nương, mở cửa ra, có đại nhân muốn tìm ngươi hỏi chuyện!” Ninh Tiểu Nhàn rút ra bài học từ việc bị Hồ Hỏa Nhi nhận ra. Bây giờ không hề tùy tiện nói tên họ cho người khác biết. Họ Lý là thế gia vọng tộc, không dễ gây chú ý.

Nàng đợi hai giây, điều chỉnh nhịp tim đập và hô hấp một chút, mới giả bộ buồn ngủ mắt lim dim ra mở cửa, vừa nhu nhu mắt vừa nói: “Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Nàng điều chỉnh hô hấp và nhịp tim đập thấp giống người bình thường, may mắn phương pháp điều tức có hiệu quả thần kì, có thể điều chỉnh được.

Đại thúc tham tiền đứng phía sau mấy người, cầm đầu là một nữ tử một thân áo tím má đào mắt phượng, vòng eo tinh tế. Thấy nàng mở cửa, cô gái này nhẹ nhàng đẩy đại thúc qua một bên, cười nói: “Tiểu cô nương, trong Nham thành xảy ra chút biến cố, phủ nha muốn chúng ta tới từng nhà lục soát người.”

Nữ nhân này, nàng nhận ra! Ninh Tiểu Nhàn tự nhận nhãn lực không tệ, hôm qua từ Thủy Kính của Phàn chân nhân thấy được yêu quái xâm nhập Ôn phủ có cô gái này! Chẳng lẽ vừa rồi khách trọ kia đùa giỡn xà hạt mỹ nhân này nên mới phát ra tiếng kêu thảm?

Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn trắng bệch thấp giọng nói: “Nếu đúng như vị tỷ tỷ nói, vậy có tín vật phủ nha làm chứng không?”

Tín vật? Đám người ngoài phòng hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều là yêu quái, chưa từng nghĩ tới tùy tiện tra xét phòng người phàm còn cần tín vật. Một người đang muốn mở miệng quát tháo thì cô gái cầm đầu khoát tay áo nói: “Tất nhiên là có.” Nàng giơ tay lên, lòng bàn tay quả nhiên nắm một lệnh bài bằng sắt đen thui.

Đêm đã khuya. Đêm nay lại không trăng không sao, chỉ bằng ánh sáng của bó đuốc thì chỉ có thể nhìn ra đây là một tấm lệnh bài có đường vân tinh tế mà thôi. Người bình thường cũng không có gan túm lấy để nhìn kỹ, nói không chừng sẽ tin. Chỉ có điều Ninh Tiểu Nhàn là một ngoại lệ. Nàng chỉ liếc mắt nhìn đã nhớ rõ hoa văn và chữ viết trên lệnh bài.

Đây không phải tín vật của nha môn Nham thành, bởi vì trên đó hình như rõ ràng có khắc: ” Phủ Phụng Thiên, thứ mười hai tuần lệnh!” Kiểu chữ này rất giống cổ triện Hoa Hạ. Trường Thiên nói đó là văn tự yêu tộc, mấy ngày qua một trong những bài học buổi tối chính là dạy nàng nhận biết văn tự yêu tộc. Nàng lại là một học sinh giỏi cần cù, nhận ra chữ trên lệnh bài kia quá đơn giản.

Nhưng một người thường không thể nhìn ra lệnh bài đó là thật hay giả, người thường cũng không nhận ra yêu văn, vì vậy nàng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ mình tin.

Cô gái áo tím cười nói: “Tiểu cô nương, một mình ngươi lên đường sao? Muốn đi đâu?”

“Chúng ta tính đi về phía tây tới tìm thân thích nương tựa.” Nàng dịch thân thể sang bên cạnh: “Đi cùng đệ đệ.”

Mọi người nhìn quả nhiên thấy trong phòng còn có một cặp sinh đôi. Chắc nhìn thấy phía ngoài nhiều người sợ người lạ nên núp sau cái bàn, chỉ lộ ra hai cái đầu đang trộm nhìn về phía này.

“Ồ, hài tử thật đáng yêu.” Cô gái áo tím mắt sáng lên, thuận thế chen về phía trước. Nếu Ninh Tiểu Nhàn không tránh ra, ba đào mãnh liệt trước ngực người ta sẽ đụng vào nàng. Vì vậy nàng bất đắc dĩ tránh sang bên cạnh một chút, thầm nghĩ đối với bộ dáng lớn lên của tiểu bức yêu như vậy, con mắt nào của ngươi thấy bọn họ đáng yêu? Quả nhiên trợn mắt nói lời bịa đặt.

Trong lòng nàng có chút lo lắng, nghĩ thầm mình là con gái, tuyệt đối không thể là Ôn Lương Vũ, vì sao cô gái áo tím này cứ nắm nàng không tha, chẳng lẽ có chỗ nào lộ ra sơ hở?

Mấy người ở đó cũng có suy nghĩ giống nàng, vì vậy một tên đứng ở phía sau nữ tử áo tím cẩn thận hỏi: “Tử cô, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta còn mấy nông phải muốn lục soát, phòng này không giống có thể giấu được Ôn Lương Vũ. . . .”

Nữ tử áo tím mỉm cười liếc hắn một cái, người này giống như bị ong đốt, vội vàng cúi đầu.

Lúc này nàng ta mới nhẹ giọng giải thích: “Mặc dù Ôn Lương Vũ là nam nhân . . . Nha, không, là một nửa yêu nhưng nhất định hắn có người trợ giúp, nếu không sẽ không thể chạy trốn thuận lợi như thế.” Nàng dừng một chút rồi nói: “Cấp trên đã tra ra, mấy ngày hôm trước trong Nham thành có hài đồng bị bắt đi. Sau đó có một cô nương dẫn mấy hài tử đến phủ nha báo án.Chỉ một lúc sau, Ôn Lương Vũ đã tới, hai người ở trong mật thất trao đổi hồi lâu. Có thể thấy được, cô nương đó có quan hệ không đơn giản với Ôn Lương Vũ. Ý của cấp trên là nếu như có thể bắt được cô nương kia thì cũng có thể phát hiện ra manh mối về Ôn Lương Vũ.”

“Vì vậy, cô nương đơn độc trong một, hai ngày rời khỏi Nham thành là trọng điểm chúng ta truy xét.”Nàng nhìn Ninh Tiểu Nhàn phát hiện mặc dù cô nương này sắc mặt khô vàng nhưng vẻ mặt rất trấn định, trong mắt cũng không có nửa phần chột dạ.

Bà nó chứ, mình đã thành tội phạm quan trọng bị truy nã rồi! Ninh Tiểu Nhàn tốn bao công sức mới có thể bình ổn nhịp tim của mình như người thường. Nữ tử áo tím chỉ nói mấy câu nhưng lại để lộ rất nhiều tin tức, chỉ có điều bây giờ cũng không phải thời điểm rút kén lột tơ* (đi tìm hiểu kĩ càng sự viện),trước tiên ứng phó vấn đề trước mắt rồi hãy nói.

Nàng mờ mịt nói: “Cô nương độc thân? Vị tỷ tỷ này, nhưng ta mang theo hai đứa bé.”

“Ha ha, ta chỉ muốn tùy tiện nói chuyện một chút cùng bọn chúng thôi.” Nàng ta cúi người hỏi: “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ các ngươi tên là gì nha?”

Aizz, vậy mà vẫn chưa hết nghi ngờ nàng, muốn thử xem có phải nàng tìm hai đứa bé để thoát khỏi nghi ngờ sao? Ninh Tiểu Nhàn thầm mắng một tiếng.

Hai tiểu bức yêu cũng không phải ngồi không, cùng lên tiếng trả lời: “Lý Mộng Tuyết!” Đây là đáp án trước đó đã thương lượng tốt.

Nhất thời bên trong nhà yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người nhìn chằm chằm sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn mãnh liệt.

Khuôn mặt nha đầu kia vàng khô như cải củ trắng ướp muối, vậy mà không biết xấu hổ gọi “Mộng Tuyết”!

Trong đám người lập tức truyền đến mấy tiếng “Phốc xuy”.

Trường Thiên cũng không nhịn được ở bên tai nàng cười nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, dịch dung thành bộ dáng như vậy, thật sự rất không xứng đôi với tên của ngươi, ngươi lại cứ không nghe!” Dù lúc này tình thế khẩn trương nhưng nghĩ tới chuyện này, hắn vẫn cảm thấy nha đầu này rất buồn cười.

Cùng Kỳ ở bên cạnh đã sớm cười lăn lộn dưới đất, thân lò chạm vào hắc thạch trên sàn nhà không ngừng phát ra tiếng đinh đinh đương đương.

Được rồi, là nàng thất sách. Ninh Tiểu Nhàn vẻ mặt buồn bực. Hôm nay cả ngày trên bầu trời nhiều lần xuất hiện đủ loại màu sắc bay qua, Trường Thiên nói đó là dấu vết tu sĩ và yêu quái điều khiển pháp khí bay tới Nham thành. Bọn họ vẫn coi thường ảnh hưởng của linh trà đối với yêu và tiên, xem ra thứ này ngoại trừ tác dụng trừ bỏ tâm ma hạng nhất, vẫn còn tác động tới tâm tư của người trong thiên hạ!

Có xét thấy lần này, nàng vẫn nên dùng một viên dịch dung đan.Sắc mặt hai tiểu bức yêu bên cạnh màu sáp ong, nếu bọn họ muốn giống như tỷ đệ, nàng cũng phải biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng. Sau khi nàng dịch dung xong soi gương một chút, thật sự muốn khen ngợi cho mình trên 32. Cô nương trong gương sắc mặt vàng vọt, mặt mày buồn rầu, vừa nhìn chính là bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, so với diện mạo trước đây của nàng làm gì có điểm nào giống nhau?

Phiền toái duy nhất là nàng còn phải bôi phần da thịt ở cổ áo và hai tay lộ ra ngoài thành màu sáp ong.

Khóe miệng nữ tử áo tím khẽ giật giật xem ra đang cố gắng nín cười: “Các ngươi vốn đang ở nơi nào?”

“Phía đông huyện Tứ Bình, chúng ta muốn đi tìm cô.”Hai tiểu yêu trả lời đều nhịp, còn tặng kèm một động tác đi về phía trước.

Kế tiếp, nữ tử áo tím thuận miệng hỏi vài vấn đề, cặp sinh đôi đều trả lời.Tốc độ trả lời của bọn chúng không nhanh, có khi còn phải suy nghĩ một chút mới trả lời, nhưng bọn hắn càng như thế, đối phương lại càng dễ tin tưởng.

Mắt thấy không có sơ hở gì, cô gái kia đứng lên. Cô nương trước mắt thoạt nhìn trong sạch nhưng nàng vẫn cảm thấy không yên lòng. Thôi, có lẽ do hôm nay mệt nhọc quá mức.

Nàng phất tay, mọi người nối đuôi nhau đi ra. Hơn mười mấy giây sau, nông trang lại khôi phục yên tĩnh.

Ninh Tiểu Nhànvà hai con tiểu bức yêu ở trong bóng tối ngồi nửa canh giờ, lúc này mới dám đứng lên tự do đi lại.

Nàng không thể chờ được nhanh chóng tiến vào đại lao. Không đợi nàng mở miệng, Trường Thiên đã nói trước: “Tiếp theo thời gian gấp rút, ngươi phải tăng nhanh tốc độ rồi, ít nhất phải nhanh chóng rời khỏi Phụng Châu mới tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.”

Ôn Lương Vũ lại áy náy nói: “Cũng là ta không tốt, liên lụy tới Ninh cô nương!”

Trường Thiên tức giận liếc hắn một cái, thầm nghĩ: “Tất nhiên là ngươi liên lụy”, hắn là người ghét phiền toái, hơn nữa còn chán ghét người làm Ninh Tiểu Nhàn bị cuốn vào phiền toái.

Ninh Tiểu Nhàn lại lắc đầu: “Bọn họ không nhận ra ta, nói rõ ta vẫn còn cơ hội thoát khỏi Phụng Châu. Ngày mai sẽ không tìm nơi ngủ trọ, ban đêm trực tiếp ở trong Thần Ma Ngục, tiết kiệm một chút thời gian.”

“Hiện tại, phải xử lí nàng ta thế nào?” Nàng chỉ chỉ Bảo Châu trên mặt đất nói: “Có người đã tra ra quan hệ của ta và Ôn nhị thiếu gia, đã không cần bịt miệng Bảo Châu. Hiện tại xử trí nàng ta như thế nào?”

Nàng đã cho thấy thái độ rồi. Trường Thiên và Cùng Kỳ cũng không muốn trêu chọc nàng không vui, cho nên đề nghị sáng sớm rời đi rồi để nàng ta ở nông trang này là được.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, nàng và tiểu bức yêu lặng lẽ lên đường. Một lúc lâu sau Bảo Châu tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đặt một thỏi bạc lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.