Chương trước
Chương sau
Nàng đi tới bên cạnh hắn thành thạo tháo băng gạc ra, miệng vết thương một lần nữa được bôi thuốc, băng bó kỹ càng. Vì muốn hắn nhanh chóng khỏi hẳn, nàng đã đem vài loại dược liệu quý báu nghiền nát bỏ vào trong kim sang dược. Mịch La co chân trước lên mặc nàng làm gì thì làm, không biết tại sao lại có chút ngượng ngùng.

Gương mặt của nàng đỏ bừng, cặp mắt long lanh đặc biệt có thần, xem ra tâm trạng nàng rất tốt.

Hắn nhìn một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Nàng cười hì hì, lộ ra hàm răng: “Hôm nay nghe thấy khắp nơi có người nghị luận, thành chủ Ô Đà dán cáo thị cầu danh y. Ta đi trên đường xem xét, quả thật có chuyện này.” Chuyện dán hoàng bảng cầu danh y như vậy, nàng vẫn cho rằng chỉ có trong tiểu thuyết, không nghĩ tới đám thành chủ Quận Vương thế giới này cũng lưu hành dùng chiêu này.

“Cáo thị?”

Nàng nhẹ nhàng nói: “Ừ! Thông báo đã nói, con gái duy nhất của thành chủ Ô Đà sinh quái bệnh, đã mấy ngày lâm vào hôn mê, đám thái y đều bó tay, không thể làm gì khác phải hướng dân gian tìm kiếm cao nhân tương trợ.”

“Tại sao nhảy vào vũng nước đục này?” Vừa nhìn đã biết nàng là loại người không có lợi thì không làm, sao lại đột nhiên có lòng tốt đi cứu đồ chán ghét như con gái độc nhất của thành chủ chứ?

“Thành chủ lấy dị bảo cảm tạ đó!” Nàng cười đến mặt mày cong cong.

Hắn khinh thường nói: “Dị bảo? Thứ trong tay người phàm có thể có dị bảo sao?”

“Ngươi đây là trong khe cửa nhìn người, quá xem thường người phàm rồi. Ở trong thông báo thành chủ Ô Đà đã nói, ai có thể cứu sống ái nữ của hắn, sẽ lấy quả nhân sâm làm tạ lễ!” Trên đời này thực sự có quả nhân sâm! Đó không phải là bảo vật trấn phủ của Trấn Nguyên đại tiên sao?

Khi nàng nhìn thấy năm chữ quả nhân sâm đó, ánh mắt đều phát xanh rồi. Bởi vì Trường Thiên nói cho nàng biết. Vật này có thể trồng trên Tức Nhưỡng, hơn nữa chắc thành chủ Ô Đà hơn phân nửa dưới cơ duyên xảo hợp lấy được nhánh cây đó, nhưng cuối cùng lại không cứu sống được. Mới lấy ra làm tạ lễ.

Chỉ có điều không sao, hắn không nuôi sống được là chuyện của hắn, ta có biện pháp!

Mịch La không hiểu nói: “Quả nhân sâm chỉ có hiệu quả làm đất phì nhiêu, đối với ngươi có tác dụng gì?”

“Dù sao vật này ta muốn rồi, ngày mai phải đi yết bảng, khi đó vết thương của ngươi cũng đã kết vảy, không đến mức động cũng không động được chứ?” Mịch La là người thông minh uyên bác, nàng mới nói ra tên vật đó, hắn đã có thể nói ra cách dùng của nó.

Trải qua Trường Thiên giải thích, nàng mới biết được quả nhân sâm của thế giới này, cũng không có công hiệu thần kì như trong《 Tây Du kí 》, kết trái để cho người ta ăn chỉ cảm thấy đắng chát mà thôi. Tuyệt đối không có công hiệu trường sinh bất lão. Nó chỉ có một tác dụng như Mịch La nói là “Mập nhưỡng”. Nói trắng ra chính là thuốc vỗ béo, có thể khiến cho đất đai trở nên màu mỡ, nếu trồng trên Tức Nhưỡng, có thể khiến nó thúc đẩy sự sinh trưởng của tất cả các linh vật, mà thần lực tiêu hao giảm phân nửa!

Hiện tại Tức Nhưỡng gánh vác trách nhiệm nặng nề, vừa muốn gây giống các loại kỳ hoa dị thảo, lại muốn gieo trồng Ngọc Cao, hơn nữa cái thứ hai lại càng hao tốn năng lượng lớn. Nếu không phải dọc đường này bắt được không ít yêu quái và tu sĩ cung cấp thần lực cho Tức Nhưỡng mới có thể tiếp tục, nếu không đã sớm thiếu hụt rồi.

Cho nên dù quả nhân sâm này không có lợi ích trực tiếp đối với người hoặc yêu quái, nhưng nếu thứ đó cho Tức Nhưỡng của nàng, vào tay chính là bảo bối!

Hắn giương mắt liếc qua nàng: “Ngươi có nắm chắc cứu sống được không?” Cô nương này có chút bản lãnh gà gáy chó trộm, nhưng muốn cứu người, chưa chắc đã có thể?

“Ta không có, nhưng không phải còn có ngươi sao?” Nàng có Trường Thiên, có Cùng Kỳ, có Đồ Tẫn, còn có đại yêu quái trước mắt đang bị thương, nếu nói người có khả năng chữa khỏi kỳ bệnh nhất trong thành Ô Đà này, ngoài nàng và hắn thì có người nào?

Đây là biến tướng khen ngợi hắn sao? Không hiểu so hắn có chút đắc ý nho nhỏ: “Ta vì sao phải giúp ngươi?”

Nàng khó tin trợn tròn mắt hạnh: “Nếu nói ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn. Huynh đệ, ngươi vừa ăn lại cầm, cũng không thể không giúp ta nha!”

“. . . .!” Người nào là huynh đệ với nàng?

“Ngươi ngây người ở đây ba ngày, chỉ riêng hồng ngọc sâm bảy trăm năm cũng đã nhai mất bốn cây rồi, sau đó còn có Bồi Nguyên đan, Định Tâm đan, Nhất Phẩm hồng, cực phẩm Kim Sang dược các loại đan dược quý báu và một số dược liệu. Ngươi là quý nhân Phủ Phụng Thiên, mấy thứ tiểu đan tiểu thuốc bình thường ngươi tất nhiên không để trong mắt, nhưng ta nghèo rớt mồng tơi ah, ngươi ăn uống nhiều bảo bối như vậy, vốn liếng của ta cũng bị ngươi ăn không còn, đã sắp phải vay nợ sống qua ngày rồi!”

“Còn nữa, ngươi bị trọng thương, ta dốc lòng chăm sóc, giải phẫu cũng động thủ, vết thương cũng băng bó rồi, bình thường còn phải cẩn thận xem tình trạng bình phục vết thương của ngươi. Mấy ngày mấy đêm ta chưa được chợp mắt, hầu hạ đại thiếu gia như ngươi thỏa mãn, ta dễ dàng sao? Nhân công này cũng phải quy ra thành một khoản nợ lớn nha?”

Hắn khinh thường “dừng” một tiếng: “Xảo ngôn lệnh sắc, còn lý do nữa không?”

“Có a!” Nàng thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Nếu ta cứu được ngươi, chính là đứng đối lập với kẻ địch của ngươi rồi. Hắn không bỏ qua cho ngươi, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Từ nay về sau hai ta nhất vinh câu vinh, một tổn hại cùng tổn hại, có nạn cùng chịu, có vấn đề dĩ nhiên cần cùng nhau giải quyết. Ngươi học thức uyên bác, con gái độc nhất của thành chủ chỉ là tiểu bệnh, tất nhiên sẽ không để vào trong mắt ngươi, có đúng hay không?”

Nàng nói ra câu đó, Trường Thiên trong Thần Ma ngục hừ một tiếng, bộ dáng rất không vui. Chỉ có điều, hiện tại nàng phải khích lệ Mịch La trước, quay đầu lại trấn an Trường Thiên. Nàng nhìn bệnh trạng bệnh nhân trên bảng thành chủ cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Mịch La có bản lĩnh thật sự, có thể lôi kéo được hắn, thành công nắm chắc lại lớn hơn một phần.

Mịch La nghe nàng nói đến cái gì “Nhất vinh câu vinh, một tổn hại cùng tổn hại, có nạn cùng chịu”, trong lòng đột nhiên dâng lên chút vui mừng nhàn nhạt.

Lại nghe nàng cười hắc hắc nói: “Ngươi không lên tiếng, ta coi như ngươi chấp nhận.”

Nữ nhân này, thật ồn ào. Thật ra thì, hắn thực sự không muốn đi.

Hắn quay đầu, không để ý tới nàng.

Một ngày này, thời tiết trong Thần Ma Ngục nhiều mây chuyển lạnh, áp khí cực thấp, rất có xu thế mưa gió sắp đến.

Ninh Tiểu Nhàn thật vất vả chống đỡ cái lạnh khủng khiếp của Hóa Yêu Tuyền, dựa vào trong ngực Trường Thiên sưởi ấm. Lồng ngực của hắn vẫn rất ấm áp nhưng khuôn mặt lại không biểu cảm, một đôi trong con ngươi giống như nổi bão táp khiến nàng không dám nhìn nhiều.

Hắn lẳng lặng ôm nàng, giống như hóa thành pho tượng. Chỉ một lúc sau, nàng cảm giác có chút nóng, muốn đổi lại tư thế, nhưng hai cánh tay của hắn xiết chặt, vững vàng khóa lại nàng, khiến nàng không thể động đậy.

Nàng ngửa đầu ra hỏi: “Trường Thiên?”

Hắn thật lâu mới trả lời một câu: “Trong lòng ta không thích.”

“Không thích cái gì?”

Hắn duỗi tay xoa cái cằm thanh tú của con gái, chiếc cổ thon dài, nhìn nàng thuận theo không muốn xa rời mà cọ cọ tay của hắn, đột nhiên trong lòng nổi lên chút buồn bực, rất muốn dùng sức bóp chặt. “Không thích nàng nói chuyện với Mịch La.” Hắn vốn không muốn nói như vậy, giống như thằng nhóc con tức giận, nhưng lời này cứ như xương mắc tại cổ họng, không thể không nói.

Nàng phụt một tiếng bật cười, má phải hiện lên má lúm đồng tiền nhẹ nhàng. Mặt Trường Thiên lập tức đen.

“Chàng ghen tị.” Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Hắn mất tự nhiên nhìn ánh mắt về nơi khác, trên khuôn mặt như ngọc có chút đỏ ửng khả nghi.

Trường Thiên ghen tị vì nàng.

Nàng mở cờ trong bụng, vòng tay kéo cổ hắn về phía mình, sau đó từ trên cái mũi cao thẳng của hắn vừa hôn xuống. Từ lần trước sau khi hôn ở đây, nàng lập tức thích thỉnh thoảng lại hôn một cái, để làm kỷ niệm.

Nàng lật người lại ngồi đối diện với hắn, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Chúng ta cần có quan hệ thân thiết với hắn, bán chút nhân tình cho hắn.”

“Ta biết.” Đề nghị đó là hắn nói. Hiện tại hắn muốn đào một cái hố chôn mình xuống.

Sắc mặt nàng đỏ hồng, lại nói: “Ta thích không phải hắn.”

“Ta biết.” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi của nàng, nha đầu kia vừa dùng đầu lưỡi liếm môi: “Nhưng ta không thích ánh mắt hắn nhìn nàng.”

“Loại ánh mắt nào?”

Hắn không nói, chỉ dùng cặp mắt vàng mơ hồ nổi lên bão táp nhìn nàng. Thấy hắn chăm chú nhìn nàng như vậy, khiến cho nàng chỉ đối mặt với hắn một lát đã lại nổi lên mặt rặng mây đỏ.

“Không được nhìn người khác như vậy!”

“Ừ, không nhìn, chỉ nếm.” Hai chữ cuối cùng, bởi vì hắn cắn môi của nàng mà nói rất mơ hồ.

Hắn đã vài ngày không hôn nàng rồi, lần này giống như bù lại, hoặc trả nợ. Ninh Tiểu Nhàn từ trong mũi phát ta một tiếng ưm trầm thấp, tiếng rên rỉ cũng bị hắn nuốt vào trong bụng.

Loại trò chơi răng môi trêu đùa này, nàng vẫn là học sinh giỏi, trải qua rèn luyện thực tế lâu như vậy, rốt cục cũng có thể miễn cưỡng đuổi theo tiết tấu của hắn rồi, bắt đầu học xong chân lý “Địch tiến ta lui, địch lui ta đuổi theo”, ngẫu nhiên sẽ hơi phản công, để cho Trường Thiên tiến công càng thêm hung mãnh, cũng khiến ngọn lửa trong bụng hắn càng cháy mạnh hơn.

Chẳng qua chỉ hôn miệng, lại có thể khiến cả người hắn huyết dịch sôi trào, gần như muốn nổ tung, lực hấp dẫn giữa hai người, sao lại lớn tới trình độ như vậy? Tuyệt đối không bình thường! Dù đã vài ngàn năm hắn chưa đụng tới nữ nhân nhưng lúc thượng cổ, hắn đối với chuyện nam nữ cũng không khao khát thân thiết như thế.

Hắn bất đắc dĩ kết thúc nụ hôn, không dám nhìn hai mắt mê ly của nàng, vùi đầu vào trong mái tóc của nàng, cúi đầu thở hổn hển mấy tiếng, cố gắng bình phục xao động trên người.

“Trường Thiên, chàng có sao không?” Nàng có chút bận tâm. Hai tiếng thấp thở gấp tai nàng nghe thấy vào, chỉ cảm thấy có chút không đúng. Thân ngoại hóa thân của hắn đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, sao có thể thở không ra hơi?

“Không sao.” Giọng nói của hắn khàn khàn, một làn khí nóng thổi tới tai nàng, làm nàng không nhịn được run rẩy.

“Chàng thật sự. . . ưm. . .” Lời tiếp theo, nàng không có thể nói ra, bởi vì Trường Thiên dọc theo động mạch sau tai của nàng một đường hôn xuống dưới, khiến nàng không nhịn được giãy dụa thân thể.

“Đừng động!” Hắn quát một tiếng. Nàng cử động nữa thật sự muốn mệnh của hắn.

Hơi quá đáng, nàng cong miệng lên. Chỉ cho phép hắn động thủ động cước, còn nàng ngay cả xoay người cũng không được? Quả nhiên chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn?

Hắn vén mái tóc dày của nàng, ở phía sau cổ nàng hôn mút thật sâu. Giống như có một ngọn lửa dọc theo xương sống đốt lên trên, nàng không nhịn được đứng thẳng lưng lên.

Nụ hôn rất sâu, rất dài, thậm chí nàng còn cảm thấy hơi nhói đau.

Chờ Trường Thiên buông ra, hài lòng thấy được trên da thịt trong veo  như nước của nàng, đặt lên dấu hôn của hắn.

“Có chút đau, có phải lưu lại dấu vết hay không?” Ánh mắt giống như biết nói chuyện trách cứ hắn.

“Ồ, quả nhiên có một dấu màu đỏ.” Hắn không hề có thành ý mà cố làm ra vẻ, sau đó lại hôn lên dấu hôn hai cái: “Da của nàng vừa đụng đã có thể bấm ra nước, lưu lại dấu vết là bình thường.”

Rất tốt, hắn đã đóng dấu trên người nàng. Nếu tên tiểu hồ ly kia không thức thời, chờ mình từ trong Thần Ma ngục đi ra ngoài, nhất định phải dạy cho hắn biết trời cao đất rộng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.