Chương trước
Chương sau
Edit: Ngôn Ngôn 
Beta: Tiểu Tuyền

Ngụy sư huynh ngăn lại nói: “Khoan đã, đem hạt giống đêm nay lấy được giao ra đây!”

Kế Chấn Tông thấp giọng nói: “Đêm nay không hái được bao  nhiêu, ta chỉ lấy đủ cho mình ăn.” Lời này vừa nói ra, bọn người Ngụy sư huynh nở nụ cười, “Vừa nói ngươi không ngu, quay đầu lại ngươi không đánh đã khai. Lấy ra ” Một người tiến lên, nắm chặt cổ áo hắn, sờ phía bên hông hắn.

Ngụy sư huynh chỉ điểm nói: ” Túi trữ vật trên người hắn đã bị người khác cướp đi, ngươi trực tiếp lấy trong ngực của hắn là được.”

Kế Chấn Tông  không giãy ra được, không tránh được nên gấp giọng nói: “Bỏ tay ngươi ra, ta tự lấy! Tự mình đưa cho ngươi!” Người nọ buông ra, còn hung ác đẩy hắn một cái.

Kế Chấn Tông cắn môi, sờ tới sờ lui trong ngực, mới không cam tâm tình nguyện lấy cái túi tiền kia ra, nắm trong lòng bàn tay. Ngụy sư huynh cười mắng: “Ngu xuẩn vẫn là ngu xuẩn, không có bản lãnh bảo vệ  đồ vật còn không nhanh chóng ngoan ngoãn giao ra đây.” Thò tay đến đoạt.

Trong Tiên phái, mạnh được yếu thua cũng là chuyện thường. Sự việc ăn hiếp tiểu đệ tử yếu kém, bình thường mấy người bọn họ cũng làm không ít rồi, động tác vươn tay đoạt như vậy, cũng không biết làm qua bao nhiêu lần.

Hắn túm ở phía sau túi tiền này kéo một cái, kỳ quái chính là hắn lại không có rơi ra —— Kế Chấn Tông  rõ ràng muốn buông, không cùng hắn tranh đoạt. Ngụy sư huynh đang cảm thấy kỳ lạ, đã thấy cánh tay của tên ngu ngốc này hướng lên phía trên cánh tay hắn.

Lần này động tác có chút khác thường vừa chuẩn vừa nhanh! Ngụy sư huynh còn chưa kịp phản ứng, đầu vai truyền đến một lực lớn, Kế Chấn Tông đã đánh ra một chưởng, các đốt ngón tay một mực nắm chặt vai của hắn, sau đó trong miệng gầm nhẹ một tiếng, chưởng phong đột nhiên bốc lên một luồng khí đen, đảo mắt đã ngưng tụ thành chưởng phong hình Rắn Khói, theo bả vai Ngụy sư huynh mà chạy xuống. Lập tức liền đem thân thể hắn cuốn lấy bao quanh!

Động tác lần này mau lẹ, ba người cũng không kịp phản ứng, Ngụy sư huynh đã bị luồng khí đen kia hóa thành Rắn Khói cuốn chặt. Đến cả nâng cánh tay đều nâng không nổi. Đáng sợ hơn chính là, con Rắn Khói này rõ ràng có thể giống như Rắn Khói thật, dùng sức buộc chặt, đem Ngụy sư huynh cuốn chặt đến con mắt như muốn lồi ra. Ngụy sư huynh giật mình, đang định hô to, thì cổ lại bị cuốn lấy, ngay cả hô hấp cũng không thể, tiếng la bị kẹt trong cổ họng. Rốt cuộc ra không được. Sau đó Rắn Khói mở ra cái miệng lớn như chậu máu, dùng sức cắn lên trên người hắn,cắn hắn đau đến cả người run rẩy.

Hai người khác cả kinh lui hai bước xong mới hồi phục lại tinh thần. Một người đi cứu Ngụy sư huynh, tên còn lại vung xích ngọc lên đến tấn công Kế Chấn Tông . Cái xích này bên trên phát ra những ánh sáng màu xanh, là kiện pháp khí không tệ, nếu như bị nó đánh trúng rồi. Chỉ sợ Kế Chấn Tông  nhất định sẽ  bị đánh đến đứt gân gãy xương. Ai ngờ trái lại kẻ ngu dốt này linh hoạt khác thường. Cúi đầu tránh, tránh khỏi một xích này, lòng bàn chân giống như có lò xo, sưu một tiếng bật lên.

Người này thân thể nhỏ gầy, Kế Chấn Tông lớn lên cao lớn thô kệch. Hai người đụng vào nhau, đối phương lảo đảo một cái lui về sau, Kế Chấn Tông  lại khà khà cười, nhào tới dùng sức ôm lấy hắn. Người này chỉ cảm thấy trên người gia tăng thêm sức lực đẩy không ra, lập tức trước mắt tối sầm. Muốn cầu xin, nhưng há mồm lại phun ra một ngụm máu tươi —— hắn bị ôm mạnh đến nỗi phủ tạng bị tổn thương.

Một búng máu này phun lên trên mặt Kế Chấn Tông . Lại càng kích thích thêm tính hung ác của hắn. Hắn khẽ quát một tiếng, khớp xương toàn thân kêu răng rắc, trên tay hắn lại tăng thêm lực. Một cái ôm này không giống như ôm gấu, mà giống như là Rắn Khói xiết chặt, hai chân cũng chồm cả lên người đối phương, tư thế khó coi đến cực điểm nhưng uy lực lại lớn đến dọa người. Chỉ nghe vài tiếng”Răng rắc”  nhẹ nhàng vang lên, trong vòng tay của hắn, xương sống, xương cổ, cẳng tay, xương ngực, xương đùi của người đó đồng loạt bị hắn ôm đến gãy rời.

Đợi hắn buông tay ra, cái người này không còn chỗ dựa, như bùn nhão ngã co quắp trên mặt đất.

Nhìn đến đây, Trường Thiên đột nhiên nói: ” Bố trí kết giới cách âm ở xung quanh nông trại, nhanh!”

Giọng điệu cấp bách, Ninh Tiểu Nhàn cũng không hỏi nhiều, tiện tay bố trí xuống kết giới.

Người còn lại vung vài cái pháp khí, lại trừ không hết Rắn Khói còn vướng trên người Ngụy sư huynh, lo lắng nhìn vào gian giữa, đảo mắt chứng kiến một đồng bạn khác bị chết thảm. Hắn ngẩn ngơ, bỏ lại tất cả ở bên trong, nhào về phía cửa sau bên cạnh Kế Chấn Tông —— Ninh Tiểu Nhàn nhìn đến đây quả thật muốn xoa trán: thời điểm sống còn, rõ ràng nên nghĩ cách trốn đi từ cửa chính để khỏi chết! Trong tay hắn có chấp pháp khí, ở đây chỉ  là nông trại, trực tiếp ở trên vách đá mở ra cái động cố gắng chạy trốn là được.

Cái người này muốn chết sao, nàng nghĩ thầm, tên tuổi Quảng Thành cung thật lớn, môn hạ đệ tử lại không có gì hơn người. Thời điểm mà tu vi của Quyền Thập Phương chỉ có Trúc Cơ kỳ, vô luận là lời nói, việc làm hay ý thức chiến đấu, so với ba người này không biết muốn tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Quả nhiên, hắn mới chạy đến cạnh cửa, thân hình nhoáng một cái, đột nhiên ngã xuống. Chẳng biết Kế Chấn Tông lại thả ra một con mãng xà lúc nào, vòng ngay cạnh cửa, hắn vừa xông đến liền trực tiếp bị quấn chặn hai chân.

Cái người này bị trói chặt, rốt cục nhớ ra mình có thể lên tiếng cầu cứu. Ninh Tiểu Nhàn đang ở trong kết giới, nghe âm lượng the thé của hắn giống như cú vọ gáy đêm. Nàng không khỏi bội phục kinh nghiệm quá phong phú của Trường Thiên, nếu không theo lời bố trí xuống kết giới, hiện tại vô luận là Kế Chấn Tông  hay là nàng đều phải vội vàng chạy trối chết.

Kế Chấn Tông cũng bị hắn làm  hoảng sợ, bước một bước xa, xông lên bẻ gãy cổ của hắn ,hắn kêu thê lương một tiếng rồi lập tức im bặt. Kế Chấn Tông mở cửa ra nhìn xung quanh bên ngoài nông trại, thấy phía ngoài một mảnh im ắng, lúc này mới an tâm: nếu cái người này trước khi chết còn kêu thảm, nếu kinh động đến sư môn, lúc này khắp nơi sẽ không yên tĩnh như thế.

Hắn dù sao cũng không thông minh lắm, nên không thèm suy nghĩ về những kỳ quặc trong đó, quay người đóng cửa thật kỹ, nhe răng cười đi về hướng Ngụy sư huynh.

Ngụy sư huynh ngã trên mặt đất, nhìn hắn lật ra hai người đồng bạn của mình, đã bị giày vò làm cho khiếp sợ. Hắn không biết phế vật trong miệng mọi người vì cái gì đột nhiên biến hóa đến mức này, nhưng trước mắt mạng nhỏ quan trọng hơn, bóng Rắn Khói cuốn lấy hắn làm hắn gần như muốn tắt thở, hắn miễn cưỡng cố gắng nói ra mấy chữ: “Đừng. . . Giết ta, ta cái gì. . . Đều. . . Cho ngươi!”

Kế Chấn Tông quay đầu nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên đi đến trong góc, rút ra một cái cán cuốc, đập xuống người Ngụy sư huynh. Cán cuốc nện vào trên người Rắn Khói, như đập vào trong không khí, lực đạo mười phần mười phần đều bị Ngụy sư huynh gánh chịu. Dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ có cơ thể chắc chắn, cũng không chịu nổi cú đánh liều mạng của Kế Chấn Tông .

Kế Chấn Tông  một bên đánh xuống một bên cười to , đánh đến mấy cái cuối cùng lại hu hu mà khóc lên, nước mắt chảy xuống: “Cho các ngươi khi dễ ta, cho các ngươi đoạt linh thạch của ta, đoạt túi trữ vật của ta, đoạt đồ ăn của ta! Cho các ngươi bắt ta đi trộm đêm, cho các ngươi lấy túi tiền của ta!”

Hắn giống như điên cuồng, lực đạo trên tay không giảm chút nào, gãy một cái cán  cuốc lại thay một cái khác. Như thế đánh được hai khắc chung hắn mới giống như phun hết oán khí trong người, cũng gãy luôn cán cuốc thứ tư, “Ngụy sư huynh” đã bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, nằm trên mặt đất giống như một cục thịt nhão.

Từ đầu tới cuối, Ninh Tiểu Nhàn đều mở to hai mắt mà xem. Một màn này tuy kinh hãi,nhưng nàng lại chỉ muốn thở dài. Kế Chấn Tông nhìn qua không giống như người tâm trí bình thường, cũng không biết đã chịu qua bao nhiêu khi dễ ở trong Quảng Thành cung, trong ngực mới có thể chất chứa nhiều oán hận như vậy.

Kế Chấn Tông ngồi dưới đất thở dốc trong chốc lát, sau đó dùng cả tay chân mò trên người những người nằm đó cả buổi, vơ vét được ba túi trữ vật, lại đem pháp khí của ba người thu vào, lúc này mới cười hắc hắc, từ trong lòng ngực lấy ra cái bình nhỏ, rắc một chút bột phấn màu vàng lên trên thân thể ba người kia.

Hắn lấy ra thứ này, Ninh Tiểu Nhàn liền trừng lớn mắt. Bởi vì cái này rõ ràng là Hóa Cốt Tán đại danh đỉnh đỉnh! Luyện chế thứ này không phức tạp, người phàm cũng có thể làm ra, trên người nàng cũng có chuẩn bị. Nhưng mà Kế Chấn Tông cũng có vật này, thật là khiến này thất bất ngờ. Hơn nữa hiệu quả của dược vật tương đối bá đạo, thân thể tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chịu không được, chỉ qua thời gian uống cạn chung trà, ba người kia ngay cả y phục trên thân thể đều hóa thành ba vũng nước vàng, mùi tanh hôi xông vào mũi.

Người bị hắn dùng sức lực lớn xoắn gãy xương đầu kỳ thật còn sống, khi Hóa Cốt Tán rơi trên người thì bị đau nhức làm cho tỉnh lại, cuối cùng ở trong tiếng kêu gào thê thảm hóa thành vũng nước vàng.

Kế Chấn Tông lấy mấy hồ lô nước bên trong cái vạc nước lớn đặt nơi hẻo lánh, đem sàn nhà rửa sạch, đem chứng cứ giết người xóa sạch không còn một mảnh. Sau đó hắn lại một lần nữa đeo lên khăn che mặt, lén lút  ra khỏi nông trại.

Đây chỉ là một chuyện nhàm chán, đệ tử đi trộm cắp và báo thù, tuy Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn đáng thương, nhưng lại không ý định tham gia vào. Thời gian không còn sớm, nàng đang muốn vào bên trong ruộng trộm hai cây Chín Bông Lúa, Trường Thiên lại trầm giọng nói: “Đừng vội. Nàng hãy đuổi theo hắn trước đã.”

“Theo dõi hắn, vì sao?” Trường Thiên cũng không phải người chuyên xen vào chuyện của người khác, hắn nói ra yêu cầu này thật là làm cho người ta kỳ quái rồi.

” Vừa rồi nàng có nhìn thấy hắn sử dụng pháp môn gì không?”

“Nhìn thấy được. Cực kỳ quỷ dị, âm khí dày đặc, không giống với công pháp tiên phái mà Quảng Thành cung truyền thụ cho đệ tử.” Nàng một bên nói, một bên vẫn đi theo.

“Đương nhiên không phải  là Quảng Thành cung truyền thụ.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Cái pháp môn kia gọi là Mãng Sát Thuật, là do ta sáng chế!”

Nàng thật sự, thật sự, thật sự bị dọa rồi, dưới chân không khỏi trượt một bước.

“Là pháp môn do chàng sáng chế? !” Nàng trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy đây là tin tức làm cho nàng khó tiếp nhận nhất từ khi đi về phía tây đến nay, ” Pháp môn do chàng sáng chế, tại sao hắn học được? !” Quá mức kinh ngạc, nên âm điệu của nàng đều tăng lên.

“Tâm tính này của nàng phải. . . Trấn định chút ít!” Hắn khiển trách nàng một câu, mới nói tiếp, “Ta cũng muốn biết nguyên do trong đó, mới bảo nàng theo sau. Cái Mãng Sát Thuật hắn sử dụng, quả thực là bừa bãi, lộn xộn. Nếu để cho ta tìm được người truyền cho hắn cái pháp môn này, ta nhất định lột đi một tầng da của kẻ đó!”

Ninh Tiểu Nhàn nhạy cảm phát giác được, lời nói của Trường Thiên được mặc dù hung ác, nhưng trong lời nói đã có nhàn nhạt thân cận, hiển nhiên “Người truyền cho hắn cái pháp môn này” rất có thể là người quen biết cũ của Trường Thiên.

Nàng cũng không rõ: “Chàng sáng chế đều là yêu thuật, mà hắn là đệ tử của môn phái tu tiên, làm sao có thể học được?”

Trường Thiên hừ lạnh trong lỗ mũi nói: “Bởi vậy ta mới nói, có người sửa đổi công pháp này, còn sửa chữa lung tung đến cực điểm! Nhưng hết lần này tới lần khác lại  có thể khiến cho con người học được.”

Nàng im lặng không nói. Loại bản lĩnh này, không phải tu sĩ hoặc yêu quái bình thường có thể làm được, nàng đi theo Kế Chấn Tông, lập tức có thể nhìn thấy người sửa đổi sao?

Đã qua giờ Tý, ánh trăng thu nhỏ lại, trên mặt đất một lần nữa lại chìm vào bóng tối. Kế Chấn Tông  chạy lên một ngọn núi mù mịt phía trước, hắn lại không đi thẳng tắp, mà lại bảy quẹo tám rẽ đi lên. Rõ ràng phía trước cái gì cũng  không có, hắn còn bí mật đi đến bên cạnh cây, theo bóng cây từ dưới đi qua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.