Chương trước
Chương sau
Diệu Thiên Tuyết muốn mời nàng làm đan sư của Đa Bảo các, nghe Lý Kiến Minh nói hắn sớm có ý đó, nhưng Ninh cô nương hành tung khó xác định, lúc này mới tiếc hận mà bỏ đi ý niệm trong đầu. Canh giờ không còn sớm, nàng nhìn sắc trời rồi nói với mọi người: “Chuyện nơi đây đã xong. Mời các vị dời bước đến Núi Ngọc Hốt, nếu không đi trước sợ là không kịp xem lễ đại điển!”

Mọi người rối rít gật đầu đồng ý, tất cả cũng tự mình rời đi. Ninh Tiểu Nhàn trước tiên ở trong tinh xá một lát, chờ Lý Kiến Minh mang khoản bồi thường của Bùi Vu Viễn đưa cho nàng.

Lý Kiến Minh còn chưa tới, bên cạnh đã vang lên một tiếng ai oán  thở dài dằng dặc, cũng làm nàng giật mình. Nàng vốn tưởng rằng thở dài đau khổ như vậy chỉ có thiếu phụ thất tình có thể phát ra, vậy mà xoay người nhìn lại, than thở như vậy hẳn là Lộng U tiên sinh: “Anh hùng xuất thiếu niên. Ta quả nhiên là già rồi.”

Trong mắt Từ Lộng U có ba phần bội phục, nhưng có bảy phần cô đơn. Hôm nay đối tượng Ninh Tiểu Nhàn đả kích là Bùi Vu Viễn, lão nhân này chỉ bị nàng ngộ thương tiếp theo thôi, trong bụng có mấy phần không đành lòng, lên tiếng an ủi: “Vãn bối chỉ may mắn mà thôi, Từ tiên sinh chớ để ở trong lòng.”

Từ Lộng U lắc đầu nói: “Hóa Thần đan tám mươi mốt vị dược tài, trong lò mấy ngàn loại biến hóa, nếu như làm lỗi, cả lò đều phế bỏ, nào có may mắn như vừa nói chứ? Tiểu cô nương, ngươi không tệ đâu.”

Nàng không cách nào giải thích, chỉ có cười khổ. Chẳng lẽ mình còn không biết mình nặng mấy cân mấy lượng sao? Cảnh giới của nàng đúng là không đủ, chẳng qua là người có thần lực, lại có chân hỏa tốt nhất tương trợ, dùng lò luyện đan thần khí Phúc Vũ đỉnh của tiên nhân thượng cổ, ngoài ra, còn vận dụng  thần thông Thấy Mầm Biết Cây, mặt khác còn có một pho tượng thượng cổ Cự yêu ở bên cạnh hộ pháp. . . . . . Mình và luyện đan sư bình thường, quả thực chính là tự ăn gian bên ngoài. Làm gì có bất kỳ công bằng nào?

Từ Lộng U nhìn nàng một cái, không nhịn được nói: “Sư phụ của ngươi, thật không thể tiết lộ sao?” Tu sĩ giấu diếm tài năng của mình. Điều này cũng bình thường nhưng lão chỉ chưa từ bỏ ý định mà thôi.

Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói: “Thật sự không thể! Gia sư ra nghiêm lệnh, nếu có làm trái sẽ bị trọng phạt!” Nàng trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

Lúc này, Lý Kiến Minh đã trở lại rồi, giao bảy mươi vạn linh thạch không thiếu một cái cho Ninh Tiểu Nhàn.

Từ Lộng U thở dài một hơi nói: “Cũng được. Tiểu cô nương cùng nhau đến Núi Ngọc Hốt Dự lễ như thế nào?” Lão là tiền bối cao nhân đắc đạo, đột nhiên muốn mời. Nàng dĩ nhiên thụ sủng nhược kinh, cười gật đầu đồng ý.

Pháp khí của Từ Lộng U rất kỳ quái, lại là một cái chén ngọc miệng nong màu xanh khổng lồ. Đứng ở bên trong thật sự không thể nói thoải mái, hơn nữa có một lỗ hổng ở bên trong. Từ Lộng U thấy mặt nàng đầy tò mò, cười nói: “Đây là lễ vật lúc còn nhỏ, gia mẫu tặng cho ta. Cũng là lượng khí đầu tiên ta sử dụng lúc mới vào đan đạo. Tu hành sau. Ta luyện nó thành pháp khí phi hành.”

Người đã già, luôn yêu cái cũ. Dọc theo con đường này, lão vẫn một mực đánh giá Ninh Tiểu Nhàn, giờ phút này nói tiếp: “Tiểu cô nương, ngươi túc trí mà đa mưu, nhưng nếu suốt ngày nắm lấy tâm kế như vậy, sợ rằng muốn bỏ lỡ đan đạo, bỏ lỡ tu vi a.”

Nếu nàng không dựa vào đầu óc, dọc theo con đường này không biết có bao nhiêu lần bị bóp thành tro rồi. Ninh Tiểu Nhàn xem thường. Nhưng trên mặt vẫn cung kính mà thụ giáo.

Trường Thiên đột nhiên lên tiếng: “Lão nói rất có lý. Tu luyện là căn bản, trí kế làm phụ dẫn. Nàng  không nên đảo ngược chủ thứ, phân tán tinh lực.”

Trong nội tâm nàng rùng mình, lúc này mới coi trọng lời của lão nhân hơn.

Lý Kiến Minh đã khôi phục thân phận phó chủ sự, cũng cùng nhau ngồi ở trong chén đi tới Núi Ngọc Hốt.

Dọc theo đường đi ba người hàn huyên về đan đạo, Ninh Tiểu Nhàn tự giác thu hoạch rất nhiều. Trường Thiên và Cùng Kỳ tuy là cao thủ luyện đan, nhưng loại tài nghệ này chính là không ngừng truyền thừa, đổi mới cùng phát triển. Cái khác không đề cập tới, chỉ riêng Bổ linh hoàn trước mắt được dùng rộng rãi, chế pháp thì trồng hơn mười loại, hiệu quả vô tận giống nhau, làm nàng mở rộng tầm mắt, hơn nữa Từ Lộng U còn tặng nàng một tờ phương thuốc dân gian, chính là phương pháp luyện chế Thanh Hư tán.

Thanh Hư tán có thể nói là Hoàng tán thăng cấp căn bản, nhưng có thể giải mọi loại độc trong thiên hạ, dược lực mạnh mẻ không ít. Có vài kỳ độc hiếm thấy mà tu sĩ tầm thường cũng không miễn dịch được, Thanh Hư tán này có thể giải. Phương thuốc dân gian này, trong tay chủ quản phòng đan dược Đa Bảo Các Lý Kiến Minh cũng có, nhưng bài thuốc này đã được Từ Lộng U nghiên cứu cải biến qua, thêm hai vị thuốc phụ, ngược lại giảm bảy vị thuốc, dược hiệu nâng cao một bước, thành phẩm ngược lại giảm xuống, lấy ra đưa cho nàng cũng rất có thành ý .

Lý Kiến Minh cũng kể ra ân oán của hắn và Bùi Vu Viễn. Thật ra thì nói trở lại hai người không có thù riêng, chẳng qua đều vì chủ của mình thôi. Lý Kiến Minh là tâm phúc phó trưởng giáo Phong Văn Bá của Quảng Thành Cung, trông coi phòng đan dược của Đa Bảo Các, mà Bùi Vu Viễn mặc dù chịu trách nhiệm phòng luyện khí của Đa Bảo Các, nhưng hắn thân cận phó chưởng giáo Khâu Xử Viễn.

Lý Kiến Minh mới từ trận Luân Hồi trở về, người trông coi phòng đan dược của Đa Bảo Các vừa vặn qua đời. Chức vị này vốn là người dưới trướng của Khâu Xử Viễn đón nhận, song Lý Kiến Minh từ trên trời vừa vặn rơi xuống kế tục, nghe nói Phong Văn Bá dùng lí do hắn đã từng quản lí phòng đan dược, giúp hắn tranh thủ đến chức vụ này, từ đó vững vàng giữ trong tay phòng đan dược.

Lý Kiến Minh vì vậy trở thành cái đinh trong mắt của Khâu phái. Hết lần này tới lần khác chưởng môn Quảng Thành Cung, cho đến xem lễ đại điển mới có thể tuyên bố, cho nên mấy vị phó chưởng giáo trong lúc này, ngoài mặt có lẽ vân đạm phong khinh, nhưng thực ra cạnh tranh đã đến mức độ gay cấn, người nào bắt được điểm yếu đối phương, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho.

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Ta vốn tưởng rằng người tu tiên đạm bạc tâm chí, một lòng tinh tu, sẽ không tranh chấp bè phái như vậy.”

Lý Kiến Minh cười khổ nói: “Người tu tiên nhìn như vô dục vô cầu, đây chẳng qua là gặp phải thứ không đủ lớn hấp dẫn thôi. Theo Đa Bảo Các mà nói, trong một năm, phù chú, đan dược, pháp khí qua tay cùng các loại hạng mục phụ, cũng đến hàng đơn vị ngàn vạn linh thạch mà tính ra! Một khoản tiền lớn như vậy, thần tiên cũng động tâm, huống chi tu sĩ bọn ta ngay cả Độ Kiếp cũng chưa từng?”

Nàng thật câm lặng, người một lòng tu đạo không nghe thấy chuyện quái dị bên ngoài giống như Bạch Kình chưởng môn Triều Vân Tông, quả nhiên là thiên hạ ít có.

Khi nói chuyện, Núi Ngọc Hốt đã gần ngay trước mắt.

Lần trước theo dõi Kế Chấn Tông nhưng chỉ theo tới dưới chân núi mà thôi, đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn từ trên cao nhìn xuống tất cả diện mạo của nó.

Ấn tượng đầu tiên, chính là lớn. Một ngọn núi Ngọc Hốt, đạp đất ngàn trượng, vùng đất trải dài nguy nga, đỉnh chóp chôn ở trong mây mù, nó vô cùng  hùng vĩ tráng lệ.

Ấn tượng thứ hai, chính là xinh đẹp tuyệt trần. Lúc này chén ngọc đã bay đến trên đỉnh núi, từ nơi này đưa mắt nhìn xuống đỉnh núi Núi Ngọc Hốt, thật là có một phen tư vị khác trong lòng. Không đợi nàng mở lời hỏi, Từ Lộng U kiến thức uyên thâm đã mở lời làm hướng dẫn du lịch, tự động giới thiệu nói: “Núi Ngọc Hốt là do chưởng môn Quảng Lăng Tử của Quảng Thành Cung ở gần vạn năm trước dùng pháp khí biến thành, cũng không phải là ngọn núi tầm thường. Vị Quảng Lăng Tử một chân bước vào thần cảnh, từng là người tham gia đại chiến trung cổ vạn năm trước. Ngọn núi đá này chính là bản thể của pháp khí biến hóa mà thành, vốn không có một ngọn cỏ, về sau Quảng Thành Cung trải lớp đất màu mỡ của ở đỉnh núi, lại dùng cát nhiều màu phủ lên, lúc này mới có Núi Ngọc Hốt ba màu ngày hôm nay.”

Đỉnh núi Núi Ngọc Hốt hiện ra trước mắt Ninh Tiểu Nhàn, có đầy đủ nhà cửa xa hoa quỳnh lâu ngọc vũ, có tiếng nước chảy róc rách không ngừng của dòng suối, cũng có tiếng của nước rơi vào trên viên đá, như tiếng đàn hạc khoan thai, cộng thêm kỳ hoa dị thảo, quả nhiên là cảnh trí của tiên phái bậc nhất.

Nhưng chân chính làm cho người ta liếc một cái nhìn trúng, là quảng trường khổng lồ ở trung tâm đỉnh núi, cả quảng trường toàn bộ dùng các phiến đá ba màu trắng, xanh, tím để rải, hiện lên vòng tròn hướng ra phía ngoài, ít nhất đủ rộng có thể chứa mấy vạn người đứng yên.

Thật ra thì kích thước lớn như vậy làm nơi tụ hội, ở Hoa Hạ nàng nhìn mãi quen mắt, tùy tiện một khu nhà đại học số lượng giáo viên học sinh ở chung một chỗ, thì vài vạn người. Nhưng nếu muốn xây ở vị trí độ cao so với mặt biển thế này, vậy thì hoàn toàn không giống nữa rồi —— nơi này chính là trên đỉnh núi đứng sửng ở trong đám mây! Độ cao nơi này so với mặt biển, đủ để khiến mỗi người đều lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé.

Quảng Thành Cung chọn tổ chức lễ đại điển ở chỗ này, đại khái cũng vì muốn hiển lộ rõ ràng khí thế uy nghiêm của danh môn đại phái sao? Ninh Tiểu Nhàn vừa nghĩ, vừa theo Từ Lộng U đi ra khỏi chén ngọc. Tự có đồng tử đi tới dẫn đường, dẫn hai người đi tới chỗ ngồi của mình.

Lý Kiến Minh là người Quảng Thành Cung, xuống khỏi chén ngọc liền cáo từ rời đi, tìm vị trí của mình. Trình diện chừng mấy vạn người, Quảng Thành Cung phân phối vị trí cho mỗi khách nhân theo tông phái. Môn phái càng lớn, thực lực càng mạnh, vị trí tất nhiên cũng càng tốt, còn là thiên kinh địa nghĩa, không người nào có dị nghị.

Ninh Tiểu Nhàn ở vị trí đầu tiên phía đông thấy được rất nhiều trang phục của danh môn đại phái, như đệ tử Triều Vân Tông thống nhất một thân bạch y, một người đi đầu khí thế bén nhọn như kiếm ra khỏi vỏ chính là Bạch Kình. Nàng liếc nhìn đám người trong Triều Vân Tông, rất nhanh liền thấy được Quyền Thập Phương ở trong ba đệ tử đứng đầu, người này và sư phụ hắn giống nhau, thích hợp bạch y, cũng là phong phạm tuyệt trần, chỉ bất quá một lạnh lùng, một đứng đắn.

Sắc mặt Quyền Thập Phương lạnh nhạt, hai mắt nhìn thẳng, hình dáng thật chững chạc, nhưng với Ninh Tiểu Nhàn đã hiểu rõ hắn, thì biết thật ra hắn đang ngẩn người đứng đó, không biết đang suy nghĩ gì. Trường hợp này mà Quyền sư huynh còn thất thần? Nàng không nhịn được mím môi cười một tiếng, mặt mày cong cong, sau đó liền cảm ứng được một đạo ánh mắt rơi vào trên người nàng.

Ánh mắt giống như trước đến từ chủ nhân phía đông Núi Ngọc Hốt, chính là phương hướng của phủ Phụng Thiên. Yêu Tông đối với tông đồ không có yêu cầu nghiêm khắc như con người, người bên trong tông thích nhìn cái gì liền nhìn cái đó, cho nên giờ phút này Mịch La vẫn là một thân trường bào đỏ rực, đầu đội kim quan, thắt eo ngọc đái, hợp với bộ lười biếng đạm mạc khắc trong xương của hắn, nói không hết vẻ đẹp cao quý. Hiện tại quảng trường không biết bao nhiêu nữ tu, nữ yêu nhìn hắn một cái, cũng sẽ không nỡ dịch chuyển khỏi mắt.

Trên quảng trường có vài vạn người đó, Mịch La hết lần này tới lần khác có thể theo ánh mắt của nàng thấy được Quyền Thập Phương, lại thấy được nàng thản nhiên cười, cuối cùng thấy nàng nhìn về mình. Hắn miễn cưỡng nhếch lên môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười anh tuấn, vừa hướng nàng nháy nháy mắt phải.

Ninh Tiểu Nhàn cứng ngắc dời đi ánh mắt. Yêu nghiệt này, trước mặt mọi người lại công khai ném hoa đào nát như thế, thật là bó tay rồi!

Đứng dưới tay hắn, là vị hôn thê  Kim Mãn Ý- Kim đại tiểu thư. Vị này thiên chi kiêu nữ giờ phút này tựa hồ đang có tâm sự, trên mặt vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, cằm khẽ giơ lên. Cái tư thế này, đều là phái nữ Ninh Tiểu Nhàn hiểu nó muốn ngầm nói: đề phòng, bất hòa. Nàng đứng ở bên cạnh vị hôn phu sao lại đề phòng và lạnh nhạt như thế?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.