Chương trước
Chương sau
Ở sa mạc, vòi rồng nhiều lần xuất hiện, mà sau khi nó rời khỏi mặt đất sẽ xuất hiện cồn cát cùng sơn cốc. Chứng kiến phàm nhân trên mặt đất gian nan bôn ba, lúc nào cũng gặp phải cảnh thiếu nước, lạc đường, bão cát cùng sa đạo uy hiếp, nàng lại một lần nữa cảm thán chỗ tốt của thân có thần thông.

Không giống với tưởng tượng của đa số người, diện tích lãnh thổ của phiến đại sa mạc này tuy bao la lại không phải mảnh đất có không khí trầm lặng. Trong sa mạc có hơn mười ốc đảo cỡ lớn, mọi người ở gần nguồn nước dựng lên tất cả thành thị lớn nhỏ, số lượng so với các châu quận khác còn nhiều hơn chút ít. Thế nhưng sa mạc dù sao cũng cằn cỗi hơn, lại không có màu mỡ gì có thể vơ vét, cho nên cái phiến đại châu này là khu vực giao giới của ba thế lực, nói một cách khác, nơi này là địa khu màu xám không ai quản lí.

Cho nên, tại đây cũng là thiên đường độc hành của yêu quái cùng đám tán tu, rất nhiều giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đều ưa thích tiến hành ở chỗ này. Phó Vân Trường một đường tiến về phía trước, đúng là ốc đảo thành thị Khách Thập Nạp, ở đây cũng là một chợ giao dịch, động tiêu tiền trong cái sa mạc lớn này.

Đồ Tẫn từ trong trí nhớ bọn cướp biết được, tiểu đội Phó Vân Trường tự xưng là “Tiên phỉ”, toàn bộ do tán tu cùng yêu quái độc thân tạo thành, hai loại tu tiên giả này đều không phải của danh môn đại phái, cho nên tài nguyên tu tiên thiếu thốn rất nhiều so với đệ tử đến từ trong phái. Cái khác không đề cập tới, chỉ nói đến gần năm ngàn năm qua người may mắn độ kiếp thành công, trong đó không có một người nào là tán tiên hoặc là độc hành yêu, bởi vậy có thể thấy được hai loại người này, con đường tu tiên sẽ gập ghềnh khó đi.

Thứ muốn mà không có được, vậy thì dứt khoát chém giết, đi cướp, đi vơ vét tài sản. Phó Vân Trường thành lập tiểu đội tiên phỉ này, rõ ràng trong mấy chục năm qua nhiều lần đắc thủ, tiên phái yêu tông bị hắn gây họa nhiều vô số kể, chỉ là hắn rất có nguyên tắc thứ nhất là không đi trêu chọc đại môn đại phái, hai là bình thường chỉ cướp pháp khí tài vật mà không tổn thương tánh mạng người. Ở tại vùng đất Tây Bắc, mọi người nhắc tới bọn tiên phỉ này tuy đều hận đến ngứa răng, nhưng lại không có huyết hải thâm cừu gì với bọn họ, cộng thêm Phó Vân Trường người này cẩn thận giảo hoạt, tính trước làm sau, tất lưu lại đường lui cho đoàn đội, hơn nữa sau một kích đắc thủ lập tức mang theo chúng đạo tặc cao chạy xa bay, cho nên một mực nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không có bị người bắt được.

Có nguồn tang vật cướp được, cũng có đường thủ tiêu tang vật. Bên trong ốc đảo sa mạc rất nhiều thành thị đều là nơi bọn hắn có thói quen đi thủ tiêu tang vật đấy, lúc này Tiên Phỉ đi chính là Khách Thập Nạp. Nhưng mà lần này Phó Vân Trường vội vàng đi đưa giải dược cho người nhà, nên tang vật giao cho tiểu đệ thủ hạ cầm lấy đi bán. Phó Vân Trường tuy thông minh, nhưng dù sao cũng không có tham gia đại điển của Quảng Thành cung, nên không biết mặt tấm gương nho nhỏ này lại liên hệ đến an nguy thiên hạ. Hắn cầm ở trong tay nhìn không biết là nó thần kỳ chỗ nào, liền giao cho thủ hạ mang vào thành cùng những vật khác, chuẩn bị dựa theo con đường từng thủ tiêu tang vật đem bán ra.

Ở trong phân tích của Đồ Tẫn, thủ lĩnh Phó Vân Tương của bọn tiên phỉ này chưa từng đích thân đến, Ninh Tiểu Nhàn đi một chuyến này xác xuất thành công tăng cao.

Phân thân hồn phách Đồ Tẫn cho dù ẩn nấp tốt, nhưng cũng có nhược điểm là phải có thân thể phụ thuộc mới có thể chạy đi, không thể ở dưới ban ngày ban mặt mà đi nhìn, lúc trước nó chạy về chỗ sơn cốc Ninh Tiểu Nhàn ở đã tốn hao không ít thời gian. Cho nên tính toán được, bọn tiên phỉ sẽ đến Khách Thập Nạp trước bọn họ một bước.

Nói thật, ở trong suy nghĩ của nàng, cái gọi là ốc đảo sa mạc chính là một ao nước nhỏ xuất hiện trong vạn dặm cát vàng, nước đục tảo xanh lay động. Bên cạnh mọc ra cây cọ cao lớn cùng bụi cỏ, có lẽ còn có nhân loại ở chỗ này dựng lều vải trú quân, khắp nơi một mảnh cảnh tượng dơ dáy bẩn thỉu.

Thế nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thành Khách Thập Nạp, nàng mới thật sâu cảm thấy xấu hổ vì chính mình cô lậu quả văn.

Cái thành phó này xác thực kiến tạo gần nước đấy, nhưng kề sát nó là tám hồ nước ngọt cực lớn! Tám phiến ốc đảo này như là minh châu điểm xuyết trong đại sa mạc, trong đó cái nhỏ nhất đều có lớn cỡ ba sân bóng lớn. Không nói đến màu nước trong suốt, ốc đảo cũng không phải hoàn toàn màu xanh lá, ít nhất nàng nhìn thấy bên trong tám ốc đảo có một cái là màu hồng đỏ thẫm, có một cái là hồng nhạt, nghe nói cái này đều có liên quan đến màu sắc rong sinh trưởng ở đáy hồ.

Hơi nước đầy đủ đã cải biến hình dạng mặt đất ở đây. Mặt đất của tám đại ốc đảo có lẽ là liên thông lẫn nhau, cho nên tại đây không chỉ có hồ dương lâm thanh tú mà cao ngất, còn có đồng cỏ và ruộng nước, có cỏ xanh, có rừng nhiệt đới thấp bé nhưng rất rậm rạp, thậm chí còn có mảng đầm lầy lớn. Thành thị với tư cách nối liền từng ốc đảo, thành Khách Thập Nạp tường đất rất thấp, kiểu dáng phòng ốc đều rất đơn giản. Quả thực là một đường thẳng tắp, nhưng lưu lượng người trong thành đi ra ngoài cực lớn. Cơ hồ cứ nửa canh giờ, đều có thương đội đến từ phương xa thông qua cửa khẩu tiến vào thành thị, tới đây buôn rượu ngon, tơ lụa, lá trà nơi khác, hoặc là đặc sản vùng đất khác.

Là thành thị trong sa mạc, Khách Thập Nạp đối với đồ dùng sinh hoạt đều giống như đói. Đương nhiên, đây chỉ là biểu tượng phàm nhân chứng kiến. Đối với tu tiên giả mà nói, mọi ngươi cơ hồ có thể ở chỗ này mua được tất cả các vật muốn có, điều kiện tiên quyết là linh thạch trong túi áo ngươi phải nhiều, hơn nữa ánh mắt phải tinh chuẩn sắc bén, khứu giác cũng nguy hiểm tinh vi.

Nếu nói những châu quận thành khác, trên chợ còn có tiên phái yêu tông ra tay thống trị, như vậy trong thành thị ốc đảo sa mạc này, thì do thế lực tự hành quản hạt, nắm tay người nào lớn, người đó là lão đại. Sau mấy nàng năm tranh đoạt như vậy, trong hỗn loạn rõ ràng trật tự cũng sinh ra, đó là rắn rít địa phương cùng phái phiệt địa phương tạo thành thế lực, để bảo toàn cân bằng sinh thái địa phương.

Tại đây tiên phàm hỗn hợp, mọi người đã sớm quen các tiên lão gia tư thế oai hùng từ trên trời giáng xuống. Nhưng mà đều nói ma quỷ ẩn thân cần tinh tế, tỉ mỉ, cho nên dù là thời gian gấp gáp, Ninh Tiểu Nhàn cũng ra lệnh cho Thất Tử ở ngoài thành tìm nơi hẻo lánh hạ xuống, ba người lại đi bộ tiến vào thành Khách Thập Nạp.Trong nội thành không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm người tha hương, nàng cũng không muốn lưu lại ấn tượng khắc sâu cho người khác.

Nàng cùng Đồ Tẫn đều đem hết Chướng nhãn pháp ra, ngoại hình Thất Tử quá dễ làm cho người khác chú ý, đám Tiên Phỉ bọn họ sớm đã nhìn thấy hình thái tiểu bạch điểu của nó, cho nên nó chỉ có thể tâm không cam lòng không nguyện mà biến thành một thiếu niên áo trắng mười bốn, mười lăm tuổi. Trọng Minh điểu trên đầu có mũ phượng, cho nên sau khi hắn biến thành hình người cũng bảo lưu lại kiểu tóc Mạc Kiền phương tây, cực kỳ giống các tiểu thanh niên ở Hoa Hạ của nàng thường thích mặc một thân quần áo da, trên đầu xịt keo tóc dày đặc.

Thành Khách Thập Nạp rất lớn, hơn nửa số người ở đây thoạt nhìn ít nhất cũng có bảy, tám mươi vạn người. Ôn dịch tàn sát bừa bãi địa khu trung nam bộ của Nam Chiêm Bộ Châu, tạm thời còn chưa có lan tràn đến nơi đây, cho nên cả tòa thành thị thoạt nhìn mặc dù có chút không trật tự, có chút dã tính, nhưng mà rất có sức sống. Năm đó thời điểm Đồ Tẫn ở điện Tử Tiêu tìm kiếm Ninh Tiểu Nhàn, thế nhưng đã phát động ra thần thông tìm kiếm ấn ký thần hồn của tất cả mọi người, hiện tại hắn cũng có thể vận dụng biện pháp cũ này, nhưng ở đây ngư long hỗn tạp, quản không được động tĩnh thần thông này sẽ đưa tới sự chú ý của đại năng nào, do đó dẫn tới phiền toái không cần thiết. Cho nên hiện tại hắn muốn truy tung theo ấn ký mình lưu lại.

Lúc hắn nhập thân vào trên người tên cướp xui xẻo đó đã để lại ấn ký thần hồn, bản thân người này còn không có cảm giác nào, nhưng ở trong mắt Đồ Tẫn, đạo ấn ký này tựa như đèn sáng chỉ dẫn phương hướng cùng vị trí mục tiêu, cho đến ba ngày sau mới có thể biến mất không thấy.

Hiện tại hắn đứng ở trước mặt mọi người, nhắm mắt cảm thụ trong giây lát, liền theo phương hướng ấn ký đuổi tới. Nơi này là đường phố lớn, đám biển người như thủy triều mãnh liệt, nhưng ba người bọn hắn đều không phải phàm nhân, ở trong một mảng chen vai thích cánh còn có thể giống như cá bơi lội tiến lên rất nhanh.

Nửa khắc đồng hồ sau, bọn hắn đứng ở trước một toà kiến trúc tứ phương. Kiến trúc Tây Bắc Nam Chiêm Bộ Châu khác Trung Thổ rất nhiều, kiến trúc nhà này, tường ngoài bên trên rõ ràng có làm gạch phiến phản quang màu lam nhạt, hai cây cột trụ cực lớn ở lối vào khoản ba người ôm mới hết, cũng thể hiện đặc sắc riêng khác hẳn nội địa. Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn thấy hai cây cột này, mặt liền đỏ lên, bởi vì trên cái cây cột này điêu khắc hai nữ tử mặc sa mỏng nửa thân trần, ngực mông đầy đặn, duy diệu duy tiếu.

Bên trên cửa hiên vẽ ba đường cong uốn lượn, như thể hiện dấu hiệu thông dụng của đại lục, vì vậy tất cả mọi người đều đã minh bạch, đó là một quán thang trì, cũng chính là một nhà tắm nước nóng, hơn nữa nói không chừng vẫn còn cung cấp một loại dịch vụ đặc thù kia. Bất kể là ai, phong trần mệt mỏi đuổi tới thành Khách Thập Nạp đều muốn được tắm rửa nước nóng thật thích ý. Tu sĩ cũng là từ phàm nhân tấn giai mà thành, từ khi còn bé đã thành thói quen không sửa được. Tài nguyên ở tòa thành thị sa mạc này rõ ràng khá phong phú, chuyên vì tu sĩ lão gia tôn quý mở Thang Trì quán đương nhiên là cũng có gian khách quý đấy.

Một câu khái quát, nếu như có tiền thì có thể trải qua cuộc sống y hệt thần tiên ở thành Khách Thập Nạp này.

Chẳng qua sắc mặt Đồ Tẫn cũng không dễ nhìn, bởi vì hắn phát hiện mình sơ sót. Đạo phỉ bị hắn đặt ấn ký định vị ở bên trong tiểu đội hiển nhiên chức vụ không cao, cho nên mỗi lần sau khi đến ốc đảo sa mạc, việc thủ tiêu tang vật có hàm lượng kỹ thuật cao như vậy thì không đến lượt hắn đi làm, hắn và những người bình thường khác đều tầm hoan tác nhạc, thư giãn một chút tâm tình khẩn trương. Kiểu công việc cường đạo này, vốn cũng không phải là người bình thường có thể làm được, bọn hắn tuy là tu sĩ, lại không phải là không ăn khói lửa nhân gian, nhưng làm một chuyến này lâu rồi, có khi cũng cần hưởng lạc như người bình thường để thư gân giải áp ( thư giãn gân cốt,giải tỏa áp lưc).

Phó Vân Trường xuất phát từ suy nghĩ an toàn, cũng chưa bao giờ để cho bọn hắn theo mình đi thủ tiêu tang vật, như vậy một khi có người thất thủ bị bắt, cũng sẽ không bộc lộ ra toàn bộ cơ mật đoàn đội. Cho nên hiện tại tên này cùng mấy thủ lĩnh tạm thời của tiên phỉ mỗi người đi một ngả rồi, hơn nữa thư thư phục phụ mà nằm vật xuống ngâm nước nóng, hưởng thụ mỹ nhân mát xa, ngược lại làm cho manh mối của mấy người Ninh Tiểu Nhàn bị gián đoạn ở chỗ này rồi.

“Trong trí nhớ người này, có phương vị đại khái gì không?” Cho cái phương hướng cũng tốt ah, nếu không Khách Thập Nạp thành lớn như vậy, bọn hắn lại chưa quen cuộc sống nơi đây, đi chỗ nào tìm đây?

“Không có.” Đồ Tẫn biểu thị thật đáng tiếc, “Phó Vân Trường rất cẩn thận, mỗi lần cũng chờ đám người thủ hạ này phân tán đi đã, hắn mới có thể mang theo Thanh nhi đi tìm người tiếp đầu. Toàn bộ trong đội ngũ,người biết rõ địa điểm bí mật bán của từng thành thị sẽ không vượt qua ba người.”

“Ba người? Chẳng lẽ Phó Vân Trường, Thanh nhi cùng Hòa lão Tứ?” Thấy Đồ Tẫn gật đầu, nàng trầm ngâm nói, “Phó Vân Trường đưa đi, Thanh nhi với tư cách đan sư hơn phân nửa cũng đi theo, thuận tiện khám và chữa bệnh gần đây, cho nên thủ lĩnh ở lại nội thành thủ tiêu tang vật, đại khái chỉ có Hòa Lão Tứ rồi. Tên này chưa hẳn đã làm việc cẩn thận như Phó Vân Trường vậy, có lẽ có cơ hội.”

Đồ Tẫn nói khẽ: “Ta đi vào tìm những người kia, xem có thể lấy được đầu mối gì hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.