Chương trước
Chương sau
Chỉ một lúc sau, bầu trời nổi mưa tí tách trên mặt đất. Trong rừng mưa rất hành người, vốn đường không dễ đi càng khó đi gấp bội, nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn đã không phải người năm đó theo Ngô Hạ A Mông của thương hội Vân Hổ rồi. vào lúc giọt mưa hạ xuống, Thất Tử liền tìm sơn động gần đây tránh mưa. Sau đó, Đồ Tẫn cũng gấp gáp trở về. Sắc mặt hắn vui mừng, chắc chắn là thu nhập tương đối khá.

Trên tay nàng triệu hồi ra một luồng gió mát, đem cát bụi trong tiểu sơn động cuốn ra ngoài, sau đó đem bó củi trong nhà bếp nhỏ ở tầng thứ năm của Thần Ma Ngục ra. Tất cả mọi người ở đây thực chất chẳng ai sợ lạnh, nhưng nàng vẫn  thích đốt một đống lửa trong ngày mưa, nghe bó củi cháy nổ ra âm thanh lốp đốp. Dùng từ mà Đồ Tẫn cùng Thất Tử không thể hiểu nổi, chính là «  có cảm giác ».

Mưa trong rừng tới nhanh đi cũng nhanh, mấy luồng sấm chớp sẹt qua, sau đó cửa ra vào của sơn động như khoác trên vai rèm châu xuyến. Thất Tử tìm được cái sơn động này rất tốt, địa thế cao, nước mưa sẽ không chảy ngược vào trong.

Từ lúc có mưa, trong rừng bắt đầu tràn ngập hương thơm cỏ xanh cùng bùn đất, nàng rất thích loại mùi này, đây là mùi vị mà trong Thần Ma Ngục không thể có được. Ninh Tiểu Nhàn nhìn đống lửa xuất thần, nhưng đã qua cả buổi nàng đột nhiên nói : “Ta cảm giác, có cái gì đó không đúng. ”

Thất Tử đang sửa sang lại lông vũ trên lưng mình, nghe vậy nghiêng đầu lại hỏi : “Ngươi nói là, tiểu cô nương kia sao? ”

“Không sai. Lúc chúng ta rời đi, rất nhiều điểm bây giờ nghĩ lại, đều thấy không thỏa đáng.“ nàng thở dài,  “Cô bé là người miền núi, tất nhiên biết rõ đêm khuya vào núi rất nguy hiểm, vậy thì tại sao lại sờ soạng đi vào rừng sâu núi thẳm ? ”

Đồ Tẫn thản nhiên nói : “Nói không chừng là loại đầu óc có vấn đề đấy. ”

Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt trừng hắn : “Người đến tìm cô bé cũng có vấn đề, thuần một màu sắc, tất cả đều là đàn ông. Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu thật sự là thân nhân lo lắng cho cô bé, dù thế nào cũng phải là nữ nhân đến đây đón, nữ nhân trên núi, thể lực chưa chắc kém nam nhân. ”

Trường Thiên tiếp lời nói : “Nói cho cùng, bởi vì truy kích lợn rừng mà làm người khác bị thương nên đáy lòng nàng thấy áy náy mà thôi. Nếu thật sự lo lắng an nguy của cô bé đó, sáng sớm ngày mai lại đi tìm xem. Vừa vặn, quá trình chúng ta truy kích lợn rừng, cũng nên xóa khỏi trí nhớ của cô bé đó. ”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có tiếng mưa rơi, từng chút một đến bình minh.

Lạp Cát thong thả tỉnh dậy. Nàng vừa mơ một  giấc mơ đẹp, trông mộng Khảm Bố anh tuấn nói, hắn muốn kết hôn với nàng. Thế nhưng nàng còn chưa lên tiếng đồng ý, tiếng khóc của a nương đã thấp thoáng truyền đến.

Nàng cố gắng mở mắt  ra, phát hiện a nương thật sự ngồi bên cạnh, bụm mặt chính mình khóc thút tha thút thít.: “Ta còn sống! Sau khi bị con lợn rừng kia đụng, vì sao ta vẫn còn sống?”

A nương vẫn giống như trước đây, gặp chuyện là rất ưa thích khóc,  điểm ấy nàng từ nhỏ đã biết. Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, nàng giống như là người chủ trong gia đình này.

A nương cũng đã phát hiện nàng tỉnh. Liền tranh thủ thời gian lau nước mắt nói: “Con đã tỉnh,  trời sắp sáng rồi… nữ nhi của ta, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác con làm thần hồ tức giận chứ? Còn chưa đến một canh giờ, thôn trưởng liền muốn đem con đi tế tự rồi!” câu cuối cùng nói xong, bà mang theo âm thanh rung rung. Hiển nhiên là trong nội tâm rất đau khổ.

Lạp Cát chống tay xuống giường, lại phát hiện toàn thân không chỗ nào không đau, nàng che miệng, nhịn xuống cơn ho khan. Nàng phát hiện vết thương của mình được băng bó rất khá, dù sao sáng nay cũng bị đẩy vào trong hồ, người trong thôn làm sao lại xử lí nghiêm túc vết thương của nàng như thế?

Lại nói trong thôn chỉ có một bà mo hung dữ, vụng về. Bản lãnh của bà ta có thể tốt như thế này sao?

Nàng yếu ớt nói: “ A nương, ai xử lý miệng vết thương cho con vậy?”

A nương dừng tiếng khóc lại nói: “ Ngày hôm qua lúc con bị ôm trở lại, tổn thương trên người đều đã xử lý tốt. Thôn trưởng nói con ở trong rừng, bị bọn hắn nhặt trở về. Tổn thương nặng như vậy còn không chết,  đây là ý chỉ của thần hồ. “ ai cũng biết thần hồ chỉ ăn thức ăn sống. Nếu Lạp Cát chết rồi, thần hồ sẽ không thu phần tế phẩm này.

Lạp Cát trừng lớn mắt, nhìn nóc nhà một cách mờ mịt: “Thật sao?” chẳng biết tại  sao, từ sau khi chứng kiến con lợn rừng to kia, nàng đối với sinh tử của mình rất đạm mạc. Giống như bị thần hồ ăn tươi cũng không phải chuyện đáng lo. Nàng hiện tại muốn biết, sau khi lợn rừng đánh bay nàng còn xảy ra chuyện gì, bởi vì nàng nhớ rõ ràng, lúc đó có người quát tháo một tiếng, hơn nữa nghe giọng nói đó còn là một nữ tử.

Nàng có thể sống sót, khẳng định có liên quan đến nàng ấy, những người đàn ông trong thôn, thời điểm đối mặt với nàng thì hung thần ác sát, nhưng để bắt được con lợn rừng thì còn chưa đủ. Lạp Cát thở dài, nếu khi đó nàng tỉnh dậy thì tốt rồi, chỉ cần mở miệng năn nỉ, nói không chừng nàng ấy còn có thể cứu mình, cứu a nương.

Mà thôi, hết thảy đều là số mệnh ? Là ý chỉ thần hồ.

Gian phòng nhỏ này chỉ có hai người, người trong thôn đại khái nghĩ nàng vô lực đi lại, cũng lười phái người giám thị các nàng. Hai mẹ con đột nhiên không còn lời muốn nói. Sau đó một canh giờ chớp mắt đã trôi qua.

Ở bên trong tiếng khẩn cầu và khóc rống của a nương, Lạp Cát bị hai gã đại hán nâng lên cáng, tay chân bị trói, sau đó đưa nàng hướng đến bên hồ.

Toàn bộ thôn vô luận già trẻ trai gái, đều tụ lại đây.

Cái thôn này có một cái tên dễ nghe, gọi là thôn Hạnh Hoàng. Lưng dựa vào tuyết sơn, cư ngụ gần hồ đã hơn ba trăm năm. Đứng tại bên hồ, căn bản nhìn không thấy điểm cuối cùng. Người cai quản thôn thấy mặt nước thoáng đạt, đồng cỏ và nước hồ phong phú nên gọi là “Thiên hồ” , mà thiên hồ chính là chỗ ở của thần hồ.

Nghi thức tế lễ đã bắt đầu, cổ nhạc thổi ra nhạc khúc âm điệu cổ quái, bà mo mặc áo bào vàng nhảy lên vũ điệu, tư thế cổ quái cứng nhắc, quỷ dị. Toàn bộ quá trình, nàng  thấy rất quen thuộc, nàng biết rõ sau đó sẽ đến thôn trưởng đi lên tụng niệm tế văn, cuối cùng thì để tế phẩm nhập hồ, chỉ là hôm nay tế phẩm đổi thành  nàng.

Quả nhiên thôn trưởng mở miệng nói, sau đó đọc theo văn tế đã học thuộc lòng, lại vô cùng đau đớn mà quở trách tội trạng của nàng, vi phạm ý nguyện của thần hồ, đem tai họa ốm đau vào thôn…

Nàng nghĩ đến tâm sự của mình, thời gian dần qua không có cái gì nàng nghe được, chỉ thấy lão đầu tử miệng khẽ mở khẽ đóng, như cá lớn trong hồ bị vét lên, nàng nhịn không được cười một tiếng. Một tiếng cười này làm cho mọi người trong thôn trắng mặt. Thôn trưởng cả kinh nói: “Nàng phát tác nói mớ, tranh thủ thời gian đưa đi đi.!”

Lập tức có người kéo bè trúc xuống,  sau đó mấy tráng hán cùng dùng sức, đem nàng đẩy vào trong nước. Lạp Cát biết rõ, đây là cái bè đặc chế , trói không được chặt, ước chừng đi đến một nửa đường đã tan rã , lúc đó tế phẩm phía trên cũng đã lọt xuống hồ. Nàng không dám giãy dụa, nàng sợ càng giãy dụa, bè trúc sẽ tan rã càng nhanh.

Trước khi bị thả vào nước, ánh mắt của nàng lưu luyến nhìn lại những gương mặt  người quen. Bọn họ đều dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn nàng, có sợ hãi,  vui mừng, chán ghét… Đại khái là chắc chắn nàng sẽ chết rồi, bọn họ cuối cùng không cần phải che đậy tâm  tình của mình.

Tại bên tai nàng hồ nước phát ra tiếng ọt ọt. Nàng đột nhiên cảm thấy chết cũng không có gì không tốt, chỉ là không phụng dưỡng được mẹ, cũng không thấy được Khảm Bố nữa.

Bè trúc phiêu đãng thật lâu, giống như đã tiến vào trong hồ. Thôn trưởng nhíu mày hỏi người làm bè: “Ngươi bện quá chặt hả?”

Đối phương vẫn chưa trả lời, mọi người bên cạnh đã nhao nhao chỉ: “Chìm rồi, chìm rồi!” quả thật bè trúc ở giữa hồ dần dần tản ra, cô nương bên trên lúc chìm lúc nổi ttrong nước, rất nhanh đã không thấy bống dáng.

Thôn trưởng thở dài một hơi.

Nhưng vào lúc này, ở cánh rừng bên cạnh hồ xẹt qua một đạo bóng trắng, vào lúc mọi người kinh hô liền khởi tạo cuồng phong, sao đó hạ xuống.

Đây đúng là Ninh Tiểu Nhàn chạy đến. Một đêm mưa xong, truy tung nhân loại càng thêm khó khăn. Có đạo lý rằng ăn trộm lúc mưa không ăn trộm lúc tuyết, mưa đem mùi giấu, đem chân đều xóa sạch không còn chút dấu vết. Nàng phải tốn rất nhiều khí lực mới có thể tìm thấy.

Nàng mới từ trên lưng chim nhảy xuống, thôn trưởng liền kinh hô một tiếng: “Tiên cô”. Bốn phía xung quanh mọi người đều lập tức lui về phía sau vài trượng, ánh mắt nhìn nàng mang theo kính sợ.

Nàng nhìn xung quanh một lượt, thấy được mấy gương mặt từng bái kiến hôm qua, nàng liền biết chính mình đã tìm đúng địa phương: “ Thôn trưởng, cái cô nương tên Lạp Cát tối hôm qua đâu rồi?  Đã khôi phục như thế nào rồi? Dẫn ta đi gặp nàng.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt thôn trưởng lập tức trắng. Nếu sớm biết tiên cô còn có thể quay lại tìm Lạp Cát,  dù gì hắn cũng không vội đem nàng tế cho thần hồ. bây giờ thì tốt rồi, tiên cô đến rồi, người đã không còn.

“Nàng, nàng đã được mẹ nàng đón trở về,… giờ phút này không có trong thôn.”

Không ở trong thôn? Ninh Tiểu Nhàn hơi giương đôi mi thanh tú. Lạp Cát thương thế nặng như vậy, người nhà nàng sẽ không đem nàng đi ra bên ngoài? Ngay từ đầu, nàng đã cảm thấy không đúng rồi.

Không đợi nàng mở miệng, trong đám người đột nhiên xông ra một nữ nhân, quỳ gối xuống dưới chân Ninh Tiểu Nhàn khóc rống: “ Tiên cô, hãy cứu Lạp Cát nhà ta, nàng bị thôn trưởng đưa vào trong hồn nhấn chìm rồi” Đây đúng là mẹ Nạp Cát.

Chìm hồ? Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi, một tay nâng nàng dậy vội hỏi: “Hướng nào?”

Nữ tử run rẩy chỉ ngón tay hướng giữa hồ. Ninh Tiểu Nhàn quay đầu quát: “ Thất Tử”

Lời nàng còn chưa dứt, Thất Tử đã hóa thành một đạo Bạch Hồng hướng giữa hồ mà đi. Nơi nào đó còn có mấy cây liễu đung đưa trên mặt nước cho thấy sự xuất hiện của nàng. Có lẽ không quá khó để tìm được cô nương rơi xuống nước. Sau khi bay đến giữa hồ, một đầu nó đâm vào trong  nước.

Thôn trưởng kinh hãi, ngăn cản nói: “ Không được, tiên cô. Tế phẩm bị mò lên, thần hồ sẽ tức giận”

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn thật sự nổi giận, lông mày dựng đứng: “Các ngươi dùng người sống để hiến tế?” Nàng biết rõ trên phiến đại lúc này, tế người không còn là chuyện hiếm có, rất nhiều đại phương có lệ cũ như vậy, nhưng nàng không thể cho phép sự việc này xảy ra dưới mí mắt nàng, cô nương bị hiến tế, tối hôm qua vừa được nàng cứu ra khỏi tay tử thần đấy.

Nàng giận dữ , thôn trưởng liền cảm giác được không khí xung quanh ngưng trệ đông cứng,  hô hấp đều có chút khó khăn. Hắn không biết đây là uy áp phát ra của tu tiên giả, mà trên người đối phương có thần thông hơn nữa tùy thời đều có thể lấy mạng của hắn, đây cũng là sự thật không phải bàn cãi, cho nên hắn lập tức quỳ xuống, cầu khẩn nói: “Chúng ta cũng bất đắc dĩ, bởi vì tiểu cô nương này chọc giận thần hồ, trong thôn đã có rất nhiều người bị bệnh, rất nhiều người chết. Nếu không đem nàng làm tế phẩm, toàn bộ người trong thôn chúng  ta sẽ đều theo nàng chôn cùng  rồi.”

“Nói đúng ra, các ngươi đều trông cậy vào sự hy sinh tánh mạng của tiểu cô nương này, để chính mình có thể sống hả? Thực có tiền đồ” nàng hừ lạnh một tiếng,  ánh mắt tự nhiên đảo qua trên mặt mọi người. Những người bị nàng nhìn qua đều không dám nhìn thẳng nàng.

Lúc này Thất Tử từ trong hồ nước bay lên, dưới móng vuốt cắp lấy một người, thân thể xụi lơ, sinh tử không biết. Ninh Tiểu Nhàn cùng Đồ Tẫn thị lực tốt liền nhìn ra đây chính là tiểu cô nương tối qua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.