Chương trước
Chương sau
Đối với những người phàm tục này mà nói, trên tường từ đường viết chữ như thế này là hành vi đại bất kính, nhưng trong mắt nàng lại thấy nóng lên. Bên trong hai chữ này bao hàm biết  bao nhiêu thiện ý?

Cổng từ đường đóng chặt, nàng nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong lập tức truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, sau đó có người lạnh lùng nói: “ Người nơi này đều  mắc bệnh, không muốn xui xẻo thì hãy rời đi”

Nàng ôn hòa nói: “ Ta chính là đại phu chữa bệnh, không sợ dịch tật. Các ngươi mở cửa là được.” những người này bị bệnh mà còn có thể nhớ đến an nguy của người khác, so với đám người trong thôn kia không biết thiện lương hơn bao nhiêu lần.

Đã qua một hồi lâu, cửa mới từ bên trong mở ra, lộ ra bốn năm gương mặt ốm yếu bên trong, nhỏ tuổi nhất chính là đứa bé thoạt nhìn khoản mười ba mười bốn tuổi. Đa số sắc mặt mọi người đỏ hồng, đúng không vững, chỉ có thể ngồi ngay đó,được cái thần trí vẫn coi như thanh tỉnh.

Nàng lập tức làm tận chức của người bác sĩ, hướng người trong thôn hỏi thăm bệnh tình, lấy được câu trả lời, cùng với lời kể của thôn trưởng cũng không khác lắm, nhưng đa số người bệnh đã chuyển đến giai đoạn bệnh thứ hai, bắt đầu ho ra máu rồi, mà trong đám người bệnh này người nặng nhất đã hôn mê bất tỉnh, cũng chính là người đầu tiên nhiễm bệnh. Người này đại khái khoảng hai mươi lăm tuổi, người chỉ còn da bọc xương, sắc mặt ửng hồng, ngẫu nhiên khục khục hai tiếng. Ninh Tiểu Nhàn xem xét da của hắn, phát hiện dưới da của hắn ẩn hiện vệt tím xanh.

Theo người khác nói thì hắn là dược lang, bình thường hay lên núi, ngoại trừ hái rau dại cũng hái thêm chút ít thảo dược đến kiếm sống. Vài ngày trước sau khi trên núi trở về đột nhiên té xỉu, ngã xuống đất một cái liền chưa từng tỉnh lại, sau đó bên ngoài thân thể liền sốt cao, miệng sùi bọt mép. Vợ hắn thay hắn xoa đi bọt, lau lau mồ hôi lau người, kết qủa là  chính mình cũng rất nhanh ngã bệnh, cứ như vậy ngày càng nhiều người ngã bệnh. Người trong thôn sợ bọn hắn như hổ, một mồi lửa thiêu sạch quần áo cùng nhà cửa của bọn họ, rồi lại đưa bọn họ vào bên trong núi để ở lại.

Cái thôn này người lớn lên nhân phẩm mặc dù không ra hồn, nhưng chuyện này ngược lại xử lý thực sự không có sai, cũng rất kịp thời,  nếu không người nằm ở chỗ này hẳn là sẽ thêm nữa….

Ninh Tiểu Nhàn nhìn bệnh nhân vài lần, cau mày nói: “Hắn gần đây đều gầy như vậy?”

Vợ hắn lắc đầu nói: “ à không, nguyên bản hắn là người có chút mập. nhưng sau khi sinh bệnh trong vòng vài ngày liền gầy nhiều như vậy..”

Nàng vẫy lui những người bệnh khác, hướng Đồ Tẫn liếc mắt ra ý. Sau đó gật dầu, nghiêng người ngăn trở tầm mắt của mọi người, sau đó thả ra một phân thân hồn phách. Lẻn vào trong cơ thể người này.

Manh mối trọng yếu là bệnh nhân này, nói không chừng có thể tìm ra nguyên nhân ở nơi nào.

Đã qua một hồi lâu, Đồ Tẫn mới thu hồi phân thân, khuôn mặt có chút ngưng trọng. Hắn phất tay tại trong phòng bày ra kết  giới, mới hướng mọi người truyền âm: “Người này đã sớm chết, ngay cả hồn phách cũng biến mất không thấy nữa, thân thể như cái túi da rỗng, máu huyết cốt tủy dểu hủy diệt hết.”

Nàng đã tưởng tượng qua rất nhiều loại khả năng, nhưng không ngờ đến Đồ Tẫn lại cho ra loại đáp án này. Người này ngay cả hồn phách cũng biến mất, vậy sao có thể ho khan? Lúc trước nàng còn chưa chú ý. Hiện tại ngưng tụ lại lực nghe, quả nhiên là người trên giường không có tim đập, cũng không có hô hấp.

Vậy thì không tính là người rồi: “Nó là thứ gì? Cương thi?”

Đối với vật ly kỳ quỷ quái mà không biết rõ, từ trước đến nay nữ nhân đều  có chút sợ hãi. Ninh Tiểu Nhàn không sợ yêu quái. Nhưng cũng giống như các nữ sinh khác, có chút sợ quỷ, nàng bất động thanh sắc mà lui hai bước, Trường Thiên an ủi nàng nói: “Đừng sợ, những người này ở cùng nó nhiều ngày, cũng không thấy nó bộc phát đả thương người. Nàng lui ra sau chút ít, để Đồ Tẫn dùng ngôn ngữ thăm dò một chút”

Quả nhiên Đồ Tẫn tiến lên một bước, ngăn trước mặt nàng. “ lớn tiếng” nói: “ Người này bệnh quá nặng, ngay cả hơi thở cũng mất, cần phải lập tức hỏa tang.” Lời vừa nói ra, mọi người ồn ào, thê tử của người bệnh lập tức khóc đến bất tỉnh trên mặt đất. Người mở cửa cho Ninh Tiểu Nhàn không tin nói: “Mới vừa rồi còn ho khan, sao giờ không còn thở? “ đang muốn xông tới, kết quả bị ngăn ở bên ngoài kết giới, mọi người thế mới biết người đến xem bệnh là thần tiên sống, lập tức tiếng khóc trở nên nhỏ hơn.

Đồ Tẫn đem kết giưới mở ra, người này phóng người tiến đến.  tự tay hắn dò xét dưới mũi người bệnh thật lâu. Rồi sắc mặt xám ngoét: “ Thật sự là không còn hơi thở nữa”

Ninh Tiểu Nhàn nghiêm trang nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta đã tra qua, trong thân thể hắn đã không còn hồn phách. Hắn chính là người đầu tiên nhiễm bệnh, cần dùng hỏa tinh lọc, các ngươi đem tất cả  củi bỏ ra đây” mọi người mặc dù thấy đột nhiên hỏa táng thi thể người đồng bạn thì cảm thấy không ổn, nhưng nàng là “ thần tiên sống”, lời nàng nói ra nào có ai dám cãi lại?

Từ đường vốn có người coi, cũng ở lại chỗ này, cho nên đằng sao là gian nhà kho nhỏ để đồ vật, bên trong còn có bó củi, cùng vật phẩm sinh hoạt. Mọi người đưa bó củi đến ném trên khoảng đất trống, sau đó Ninh Tiểu Nhàn ý bảo họ thối lui đến bên ngoài cửa.

Đồ Tẫn hướng đến trên chồng củi tẩm dầu thông, sau đó ngón tay chà xát, một hỏa tinh được đánh ra rơi trên chồng củi, lập tức “bùng” một tiếng dấy lên đại hỏa hừng hực. Ánh lửa trùng trùng, soi lên sắc mặt xám ngoét của mọi người, phảng phất thấy được tương lai bi thảm của chính mình.

Ninh Tiểu Nhàn đưa mắt hướng Đồ Tẫn ra ý, hắn liền hiểu, thò tay vào bắt xác chết kéo đến bên cạnh đống lửa, thì thi thể kia đột nhiên sống lại.

Nguyên bản thi thể người bệnh nằm trên giường bệnh nhắm nghiền mắt ho khan,  cũng không nói chuyện, nhưng bây giờ đột nhiên hai mắt mở to, dưới chân phát lực đứng dậy. Từ người có ánh mắt tốt đều có thể thấy được rằng đồng tử trong ánh mắt của thi thể này đã phóng to ra, gặp phải ánh sáng cũng không thu nhỏ lại, đang giữa trưa mà thoạt nhìn con mắt vẫn đen nhánh dọa người.

Xác chết vùng dậy. Chúng phàm nhân ngoài cửa đều kêu lên một tiềng, sợ đến mức chân đều mềm nhũn, có người  nhát gan mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.

Tử thi phát ra một tiếng thét dài không phải của nhân loại, hướng Đồ Tẫn nhào tới. Đồ Tẫn cả đời liên hệ cùng hồn phách thi thể, làm sao lại sợ cái này? Trong miệng hừ lạnh một tiếng: “ Giả thần giả quỷ” tiện tay bắn ra dẫn động pháp quyết.

Gió trong không khí bỗng ngừng lại, đột nhiên thê lương mà bắt đầu…, hóa thành dòng khí trắng mênh mông lượn vòng vòng, đúng là bí quyết Lưỡi Dao Gió. Thuật pháp này mà chống lại tu sĩ ngoài Trúc Cơ kỳ đã vô dụng, Đồ Tẫn cũng chỉ dùng việc này dò xét nội tình tử thi này mà thôi.

Xác sống không tránh không né, mặc kệ bảy tám lưỡi dao gió cứa lên người tạo ra những lỗ hổng, trong đó có một nhát cắt xéo ngang bụng. Mọi người đứng ngoài kinh hô một tiếng, đều cho rằng sẽ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ ruột gan rơi đầy đất, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng  nhíu mày không muốn đi xem, Trường Thiên cười lạnh một tiếng: “Xem không sao cả”

Nàng theo lời nhìn lại, vết thương trên người xác chết, chút vết máu đều không có xuất hiện, mọi người thậm chí còn có thể xuyên qua  vết thương trên bụng để chứng kiến cảnh tượng trống không bên trong, cơ quan nội tạng đều co lại một chỗ như thịt khô mất nước.

Người này khí  huyết đã sớm bị vắt kiệt,  thân thể còn lại chỉ là vỏ bọc, giống như nàng chứng kiến, phàm nhân bị lấy ra luyện chế Duyên Thọ Đan. Chính là, thể xác người không hồn không phách mà vẫn có thể động đậy như này.

Vài lưỡi dao gió đánh vào trên người xác sống, tất nhiên là nó không đau không ngứa, nhưng mà nó như nhận biết Đồ Tẫn lợi hại, quay người nhào về phía Ninh Tiểu Nhàn..

Loại đồ đạc buồn nôn này, nàng cũng không muốn nó đến gần.. tâm niệm vừa động, Nhục Cầu phệ yêu đằng đã chậm chạp cảm nhận được chủ nhân chán ghét, theo trong tay áo nàng duỗi ra hai cành dây leo bén nhọn, lập tức  xuyên qua thân thể xác sống, khiến nó như xâu thịt nướng dính lại trên tường..

Rõ ràng thứ này rất có năng lực, hơn nữa khí lực rất lớn, nhưng có thể thoát khỏi lực đạo của Nhục Cầu sao? Trong miệng nó oa oa kêu không thôi, lại khó động nửa bước. Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói: “ Nhục Cầu, đồ vật buồn nôn như vậy về sau ngươi đừng có động vào” Nhục Cầu gắn với ô lân bảo giáp, cũng coi như ở  chung thân cận cùng nàng, nó dính vào mấy tứ bẩn thỉu này rồi chạy trở về, thật khiến nàng muốn nôn..

Nhục cầu truyền đến một ý niệm ủy khuất.

Chính vào lúc này, xác sống không ngừng giãy dụa đột nhiên an tĩnh lại, tay chân buông xuống, sau đó một quả cầu nho nhỏ phát  sáng  màu xanh liền từ trong miệng nó  xông ra,  dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay lên, muốn thoát ra khỏi nhà thờ tổ nho nhỏ.

Tốc độ của nó thực sự nhanh rồi, phàm nhân ngoài cửa căn bản chưa nhìn thấy rõ, nó đã xông lên bầu trời, sau đó như bị đánh bởi chướng ngại vật vô hình phải  lui lại. Nó liền thay đổi phương hướng tiếp tục chạy trốn, kết quả là không thể chạy thoát.

Nhìn lục quang cầu như con ruồi mất đầu đi loạn trong ly thủy tinh, khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn nhếch ra một tia cười lạnh: “Còn muốn chạy? chị đây đã sớm thiết lập kết giới, để đề phòng ngươi có chiêu đó” nàng  cũng không muốn đến gần thứ này, liền ném ra yêu tác trói nó lại trong lưới.

Nàng không nhớ rõ yêu tác này là thu từ trên người tu sĩ không may nào, nhưng mà để đối phó quả cầu phát  sáng màu xanh này thì dùng thật tốt.

Đem thứ này đưa đến trước mắt, mọi người mới nhìn rõ ràng, hóa ra chân thân quả cầu phát sáng này hiện lên hình bầu dục, như một hạt giống nho nhỏ, liền so với hạt vừng lớn hơn một chút, nhưng lại có cái đuôi nhỏ  mềm mại, thật sự giống phiên bản thu nhỏ của nòng nọc, chẳng qua toàn thân toát ra ánh sáng màu xanh. Nhìn nó va chạm với  yêu tác không lớn, Đồ Tẫn bắt nó niết trong lòng bàn tay nghiên cứu trong chốc lát,  rồi mới xuất ra bình ngọc, bắt nó đi vào.

Không  có  hạt giống này quấy phá, xác sống trực tiếp ngã xuống đất, như một cái túi bị lấy đi ruột bên trong. Đồ Tẫn cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện hạt giống này hóa ra ngụ tại trong tim của xác sống, một mực điểu khiển thân thể để hành động. Chỉ là nó ẩn nấp lẫn lộn, hình thể lại nhỏ, phân thân hồn phách vì vậy mà không có phát giác. Lập tức, hắn liền vì chính mình chủ quan mà có chút áy náy.

Ninh Tiểu Nhàn dùng thần niệm cẩm thận kiểm tra những người bệnh khác, cũng không phát hiện trên người họ có hạt giống loại này. Xem ra cái này chính là nguyên nhân rồi, nàng nhẹ nhàng thở ra, thu hồi kết giới, sau đó xuất ra Bách Giải linh hoàn cùng Thanh Hư đan, chia ra đưa cho người bệnh phục dùng với loại bệnh tương ứng.

Dược hiệu Thanh Hư Đan rất tốt, thành phẩm rất cao,  nàng muốn nhìn một chút loại dược vật nào cứu người có lợi nhất, dù sao người nhiễm dịch bệnh ở Nam Chiêm bộ châu nhiều vô số kể.

Lẳng lặng đợi trong chốc lát kết quả  là người dùng Thanh Hư đan sắc mặt rất nhanh chuyển hồng thuận…. chỉ là tinh thầm còn héo úa không chịu nổi, mà người phục dùng Bách Giải linh hoàn, chừng nửa canh giờ thì ngừng sốt cao, thần trí cũng thanh tỉnh nhanh, nhưng đợi dược lực hết, bệnh tình lại ngóc đầu trở lại. Linh dược của nàng rõ ràng còn chưa giải hết loại ôn dịch này. Vậy thì bệnh này không tầm thường rồi, cho dù Bách Linh hoàn là thuốc giải độc bình thường, nhưng nó xuất ra từ lò đan của Cùng Kỳ, bản chất dược hiệu  so với giải linh hoàn bình thường không chỉ gấp mười lần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.